Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3137: Thị Uy.

Diệp Hạo lật tay lại.

Quy tắc nổ tung, thiên địa đảo ngược.

Lực trùng kích đáng sợ vô tình xuyên qua mấy trăm thiên kiêu ở đây.

Cho dù là Khanh Vĩ Tử cũng không ngoại lệ.

Bọn họ đồng loạt phun ra máu tươi, giống như chó chết mà ngã xuống mắt đất.

Con mắt Nam Cầm loé lên một cái.

Nàng không hiểu vì sao Diệp Hạo lại làm như vậy?

Chẳng lẽ hắn không sợ đắc tội Tứ Phương học viện sao?

Ở xa xa trận đại chiến, Hoàn Vũ và Lục Phán đều nhìn về phía Diệp Hạo.

Nói thật hai bọn họ cũng không hiểu vì sao Diệp Hạo muốn làm như thế?

- Gia hỏa này đang thị uy.

Trong không gian hư vô, sắc mặt viện trưởng Tứ Phương học viện Bạch Tiêu Nhiên tái xanh nói.

Chín đại vực sáng tạo ra chín học viện, nhưng thật ra không hề có hạn chế gì.

Nói cách khác thiên kiêu Cửu Cung học viện cũng có thể đến Tứ Phương học viện để học tập.

Chỉ là phần lớn thiên kiêu Cửu Cung học viện lựa chọn tu hành ở Cửu Cung học viện mà thôi.

Đây chính là quy củ bất thành danh.

Nhưng bây giờ Bạch Tiêu Nhiên công nhiên từ chối cho Diệp Hạo tiến vào Công Pháp điện, trên thực tế là đang làm trái quy tắc.

Nhưng Bạch Tiêu Nhiên cảm thấy Diệp Hạo không dám làm cái gì.

Dù sao hiện tại hắn vẫn còn chưa trưởng thành.

Thế nhưng khiến hắn không ngờ rằng Diệp Hạo lại đi đánh ngã toàn bộ mấy trăm thiên kiêu trong Tứ Phương học viện.

Hành động này là gì?

Thị uy!

Lúc này Diệp Hạo từng bước từng bước đi đến gần Mộ Dung Hồng Đạt.

- Những người mà ngươi gọi đến giúp đỡ hình như không được tốt lắm thì phải?

Diệp Hạo đi tới trước mặt Mộ Dung Hồng Đạt, từ trên cao nhìn xuống nói.

Trong lòng Mộ Dung Hồng Đạt tràn đầy sợ hãi, nhưng hắn vẫn cứng cổ nói.

- Đợi đến khi Hoàn Vũ công tử tới chắc chắn sẽ trảm ngươi dưới kiếm.

- Mộ Dung Hồng Đạt.

Khi Mộ Dung Hồng Đạt vừa nói xong, âm thanh của Hoàn Vũ liền vang lên bên tai hắn.

- Ta không có bản lãnh trảm hắn dưới kiếm.

Cái gì?

Lời nói của Hoàn Vũ khiến Mộ Dung Hồng Đạt sợ hãi tột cùng.

- Ngài dù gì cũng là đệ nhất Thiên Bảng Tứ Phương vực cơ mà?

Toàn thân Mộ Dung Hồng Đạt run rẩy nói.

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng người trước mắt ngươi không phải là đệ nhất Thiên Bảng sao?

Hoàn Vũ có chút thương hại nhìn Mộ Dung Hồng Đạt một cái.

Trong óc Mộ Dung Hồng Đạt bỗng nhiên xẹt qua một luồng thông tin.

Nhân tộc.

Đệ nhất Thiên Bảng.

Ngoại trừ vị ở Cửu Cung vực kia thì con ai?

- Ngươi là Tinh Hà công tử?

Khi Mộ Dung Hồng Đạt nói câu này, hắn đã sợ đến mức sắp tè ra quần.

Hắn không biết mình ăn nhầm thứ gì mà lại chọc phải Cửu Cung vực Tinh Hà?

Hắn biết mình kết thúc rồi.

Dù Tinh Hà buông tha cho hắn, đám người Khanh Vĩ Tử cũng không thể nào buông tha cho hắn.

Bởi vì vô hình Mộ Dung Hồng Đạt chính là người đã kéo bọn họ vào chuyện này.

Mà bây giờ bọn hắn bị trọng thương, bọn họ không dám đi tìm Diệp Hạo gây phiền phức, vậy chỉ có thể tìm đến hắn mà thôi.

- Mộ Dung Hồng Đạt, ngươi tự sát đi.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Cầu ngươi bỏ qua cho gia tộc ta.

Mộ Dung Hồng Đạt cầu khẩn nhìn Diệp Hạo nói.

- Được.

Diệp Hạo gật đầu.

Ánh mắt Mộ Dung Hồng Đạt hiện lên vẻ quyến luyến trần thế.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn quyết định tự sát.

Nhưng ngay lúc Mộ Dung Hồng Đạt chuẩn bị động thủ, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên giữa không gian này.

- Tinh Hà, giết người cũng chỉ có đầu chạm đất, Mộ Dung Hồng Đạt làm sai, xin lỗi ngươi là được rồi.

Sau khi nghe được âm thanh này, ánh mắt Mộ Dung Hồng đạt vừa sợ hãi lẫn vui.

- Viện trưởng.

Bất kể như thế nào Mộ Dung Hồng Đạt cũng không ngờ rằng viện trưởng Tứ Phương học viện Bạch Tiêu Nhiên sẽ xuất hiện lúc này.

Tu sĩ toàn trường đồng loạt nhìn về phía Bạch Tiêu Nhiên đang từ từ đi ra.

Trên mặt Bạch Tiêu Nhiên mang theo nụ cười.

- Tinh Hà, ngươi cảm thấy đề nghị của ta thế nào?

Thế nào?

Diệp Hạo lẳng lặng nhìn Bạch Tiêu Nhiên.

Không hề đáp lại.

Sắc mặt Bạch Tiêu Nhiên có chút không nhịn được.

Khi Bạch Tiêu Nhiên chuẩn bị nổi giận, Diệp Hạo mở miệng.

- Ta cảm thấy đề nghị của viện trưởng không tệ.

Trên mặt Bạch Tiêu Nhiên lộ ra vẻ trào phúng.

Diệp Hạo ngươi không phải lợi hại lắm sao?

Cuối cùng còn không phải bị khuất phục?

- Trẻ nhỏ dễ dạy.

Bạch Tiêu Nhiên vừa mới nói đến đây liền thấy thân ảnh Mộ Dung Hồng Đạt vỡ nát.

Sắc mặt Bạch Tiêu Nhiên âm trầm xuống.

- Tinh Hà.

Bạch Tiêu Nhiên giận tím mặt.

- Bạch viện trưởng, chuyện này không có liên quan đến ta.

Diệp Hạo có chút bối rồi.

Bạch Tiêu Nhiên vung tay lên, Mộ Dung Hồng Đạt vừa mới tự tử lại xuất hiện trở lại.

- Mộ Dung Hồng Đạt, ai bảo ngươi tự sát?

Mộ Dung Hồng Đạt len lén nhìn Diệp Hạo một cái, ngay sau đó cực kỳ bi ai nói.

- Vừa rồi ta không biết tốt xấu đắc tội Tinh Hà công tử, nghiệp chướng ta nặng nề, không có mặt mũi nào mà sống trên cõi đời này nữa, vì vậy tự sát.

- Mộ Dung Hồng Đạt, ngươi đang sợ cái gì? Ai uy hiếp ngươi, ngươi chỉ cần nói ra, ta sẽ làm chủ cho ngươi.

Bạch Tiêu Nhiên bình tĩnh nhìn Mộ Dung Hồng Đạt nói.

Mộ Dung Hồng Đạt khom người xuống.

- Không có người nào uy hiếp ta.

- Ngươi....

Bạch Tiêu Nhiên hất ống tay áo lên, quay người rời khỏi.

Mà ngay lúc này trong tai Mộ Dung Hồng Đạt vang lên tiếng truyền âm của Diệp Hạo.

- Ân oán giữa chúng ta xoá bỏ.

Bạch Tiêu Nhiên đoán không lầm, vừa rồi Diệp Hạo đã uy hiếp Mộ Dung Hồng Đạt.

Diệp Hạo chắc như đinh đóng cột mà nói Mộ Dung Hồng Đạt, nếu hắn không tự sát Diệp Hạo sẽ giết toàn gia tộc hắn.

Mộ Dung Hồng Đạt biết rõ năng lực của Diệp Hạo.

Tiềm năng của hắn cho dù là Bạch Tiêu Nhiên cũng không thể so sánh được.

Bây giờ hắn có thể dựa vào Bạch Tiêu Nhiên che chở mà tạm thời sống, thế nhưng đợi đến tương lai khi Diệp Hạo đạt đến trình độ của Bạch Tiêu Nhiên, ai còn có thể cứu hắn chứ?

Bởi vậy Mộ Dung Hồng Đạt dám không nghe lời sao?

Trên mặt Mộ Dung Hồng Đạt lộ ra vẻ kích động, khi hắn định ngỏ ý cảm ơn Diệp Hạo, hắn đột nhiên nghĩ đến thứ gì đó liền rũ đầu xuống không nói.

Thế nhưng một màn này sao có thể giấu diếm được đám người?

- Xem ra giữa Tinh Hà và viện trưởng có khúc mắc.

- Tranh đấu rõ ràng như vậy, ai mà không nhì ra?

- Ta không hiểu vì sao Tinh Hà lại muốn đối đầu với viện trưởng, chẳng lẽ hắn không lo lắng viện trưởng sẽ hạ độc thủ?

- Ai dám? Phải biết mười người đứng đầu Thiên Bảng đều là đối tượng chú ý trọng điểm của Chúa Tể, lại càng không cần phải nói người đứng đầu Thiên Bảng như Tinh Hà.

Khi đám người đang thảo luận, thiên địa đột nhiên bị xé rách, vô cùng vô tận sóng xung kích tràn ngập cả thương khung.

Đám người cảm thấy linh hồn của mình muốn bốc cháy.

Cũng may loại cảm giác này không kéo dài, ước chừng qua vài hơi thở sau liền tiêu tán.

Cũng ngay lúc này mọi người thấy Hoàn Vũ quỳ một chân trên đất, Lục Phán lấy tư thái bề trên mà nhìn xuống Hoàn Vũ.

- Cái gì?

- Làm sao có thể?

- Cường giả vô địch trong lòng ta làm sao có thể thất bại được?

- Đây không phải là sự thật.

Thiên kiêu Tứ Phương vực không tiếp nhận được, trong lòng bọn họ Hoàn Vũ chính là vô địch

Nhưng bây giờ Hoàn Vũ lại bại.

Hoàn Vũ ngẩng đầu nhìn Lục Phán cao cao tại thượng, trong mắt loé lên hào quang sắc lạnh.

- Lục Phán, ngươi khinh người quá đáng.

- Hoàn Vũ, ngươi khiến ta thật thất vọng.

Lục Phán lãnh đạm nói.

- Lục Phán, ngươi cho rằng đây là toàn bộ thực lực của ta sao?

Hoàn Vũ lạnh lùng nói.

- Vậy ngươi cho rằng đây cũng là toàn bộ thực lực của ta?

Lục Phán cười lớn nói.

- Ta đệ nhất chín đại vực đều che giấu thực lực, nhưng như vậy thì đã thế nào?

Bạn cần đăng nhập để bình luận