Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3146: Có Phục Hay Không.

Trong chín vực, người chú ý đến đệ nhất Thiên Bảng rát nhiều.

Bởi vậy bọn họ biết rõ Thiên Vũ căn bản không có sức chiến đấu cường hãn như vậy.

- Cầm đầu hình như là thanh niên thần bí đánh bại Lục Phán ở Cửu Cung học viện.

- Đấu với hắn là ai?

- Cầm búa? Sẽ không phải là Khai Thiên nhất tộc trong truyền thuyết đấy chứ?

- Khai Thiên nhất tộc không phải đã bị huỷ diệt từ lâu rồi sao?

- Ta nghe nói Khai Thiên nhất tộc tiến về Thiên Ngoại.

- Thật ra ta chỉ muốn biết hai người này đến cùng có phải thuộc thế hệ tuổi trẻ không?

- Ngươi cho rằng đệ nhất Thiên Bảng chín vực đều yếu sao? Nói thật cho các ngươi biết, bọn họ đều che giấu thực lực đấy.

- Vậy đứng thứ hai Thiên Bảng có che giấu thực lực không?

- Cái này ai mà biết, nhưng đệ nhất Thiên Bảng chính là con cưng của thời đại này, bọn họ nhất định là hạt giống tốt nhất.

Khi các cường giả đang thảo luận, Bàn Thiên chỉ cẩm thấy một cây búa hung hăng gõ vào đầu hắn.

Linh hồn chấn động không thôi.

Giống như phải trải qua va chạm đáng sợ.

Hắn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, khó khăn lui về phía sau một bước.

Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Hạo đang đứng bất động như núi, ánh mắt tràn ngập thần sắc không thể tin được.

- Ngươi... Sao ngươi có thể mạnh như vậy?

Diệp Hạo nhìn Bàn Thiên nhẹ nhàng thở dài nói.

- Không ngờ ta chỉ thắng ngươi nửa chiêu.

Trong lòng hắn rất cảm khái.

Phải biết hiện tại Diệp Hạo vận dụng không phải là Kiếp Hồn thần khúc đơn thuần.

Trong đó còn bao gồm rất nhiều bí thuật.

Nhưng cho dù là vậy cũng chỉ bức lui Bàn Thiên nửa bước mà thôi.

Lời nói của Diệp Hạo khiến Bàn Thiên có loại cảm xúc muốn trào cả máu, hắn trợn mắt chỉ vào Diệp Hạo hét lớn

- Ngươi... Ngươi có ý gì?

- Bàn Thiên, có cơ hội chúng ta lại vui vẻ đánh một trận.

Diệp Hạo nhìn Bàn Thiên nói.

Hắn muốn sử dụng Thiên Địa Lư Đồng để xem có thể đánh ngã được Bàn Thiên hay không.

- Ngươi còn có chuẩn bị ở sau?

Bàn Thiên từ Diệp Hạo trong lời nói bén nhạy phỏng đoán đến cái gì.

- Sau này khôgn được gây phiền phức cho Nữ Đế.

Diệp Hạo lại dời đi chủ đề.

- Gia tộc ta và Nữ Đế là kẻ thù truyền kiếp.

Bàn Thiên khí phách nói.

- Mọi người vẫn có thể ngồi xuồng hoà giải mà?

Diệp Hạo nghĩ một hồi lại hỏi.

Bàn Thiên ngây ngẩn cả người.

- Ngươi có hiểu ba từ thù truyền kiếp nghĩa là gì không?

Thù truyền kiếp?

Thù truyền kiếp nghĩa là đời đời kiếp kiếp đều kết thù.

Bây giờ đã không còn quan tâm ai đúng ai sai nữa.

Chỉ khi nào có một bên chết, chuyện này mới chấm dứt.

- Nhưng bây giờ ngươi thua, dù sao ngươi cũng phải nể mặt mũi ta.

Bàn Thiên suy nghĩ thật lâu mới nói.

- Như vậy đi, mười năm, trong vòng mười năm ta sẽ không tìm Nữ Đế gây chuyện, thế nào?

- Hai mươi năm.

Diệp Hạo vươn hai ngón tay.

- Được.

Bàn Thiên gật đầu một cái.

- Cho ngươi.

Khiến Bàn Thiên kinh ngạc rằng Diệp Hạo lại ném cho Bàn Thiên một bình ngọc.

Thần niệm của Bàn Thiên quét qua một lần, trên mặt tràn ngập khó hiểu.

- Thần đan?

- Thần đan chữa trị linh hồn.

Bàn Thiên tiện tay trả lại bình ngọc cho Diệp Hạo.

- Ngươi cho rằng ngươi dùng những vật này là có thể thu được lòng ta?

Diệp Hạo rất muốn nói, làm sao ngươi biết?

Đương nhiên loại lời này hắn không thể nào nói ra được.

- Chẳng qua ta cảm thấy ngươi là một đối thủ đáng kính nể.

Nói xong Diệp Hạo thu bình ngọc lại.

- Ha ha, ngươi cho rằng ta nìn không thấu điều mà ngươi đang suy nghĩ sao?

Bàn Thiên dùng thái độ ta đã nhìn thấu ngươi mà nhìn Diệp Hạo.

- Bây giờ ta vẫn còn nhiệt huyết, không bằng thừa dịp này lại chiến một trận.

Diệp Hạo nói xong, tay liền xuất thủ.

Tiếng đàn như đao, vang lên coong coong.

Sắc mặt Bàn Thiên lập tức thay đổi.

Mẹ nó.

Ta đã nhận thua rồi, ngươi còn đánh cái quái gì nữa?

Hắn không biết rằng lúc này Diệp Hạo đang thẹn quá hoá giận.

Hai người lần nữa đại chiến.

Hai người đánh từ trên trời xuống dưới đất, từ dưới đất đánh qua tinh không.

Thẳng cho đến khi qua nửa canh giờ, toàn thân Bàn Thiên nhuốm máu nằm trong phế tích, một cánh tay của hắn đã bị bẻ gãy, cái mũi cũng bị đánh cho nát bấy.

Còn Diệp Hạo cũng không hề khá hơn, mắt hắn bị đánh đến tím bầm, ngay cổ có một vết thương, bây giờ vẫn đang chảy máu.

Nhưng hắn vẫn kiên trì đứng đấy, hai con mắt vẫn sáng rực.

- Bàn Thiên, lên, tiếp tục.

Bàn Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn Diệp Hạo.

- Tiếp tục đánh, sẽ làm thương bản nguyên.

Hắn không ngờ Diệp Hạo lại điên cuồng như vậy.

- Chữa thương.

Diệp Hạo nói xong lại ném cho Bàn Thiên một bình ngọc.

Bàn Thiên vung tay lên ném trả về.

- Ta lấy thần đan của ngươi làm gì?

Mẹ nó.

Diệp Hạo lần nữa xù lông.

Đồ của lão tử mà ngươi dám không lấy?

Giết!

Cổ cầm lại tóe ra sát âm kinh thế.

Nhưng chém quỷ thần;

Nhưng giết yêu ma;

Nhưng diệt thương sinh.

Bàn Thiên không biết mình đã làm gì mà chọc vào Diệp Hạo.

Thứ duy nhất mà hắn biết đó chính là lúc này phải ứng chiến.

Thiêu đốt khí huyết, đốt hồn quang.

Bàn Thiên khó khăn xuất thủ chống lại.

Thế nhưng Diệp Hạo lại giống như một con gián đánh mãi không chết.

Trên thực tế đến mức độ của Diệp Hạo, trong cùng giai cơ hồ không có đối thủ, mà muốn tiêu diệt hắn lại càng không thể nào.

Bàn Thiên cũng vậy.

Bàn về thực lực, hắn chỉ kém hơn Diệp Hạo một chút.

Bởi vậy dù hắn bị Diệp Hạo dè đánh nhưng trong thời gian ngắn hắn cũng rất khó trấn áp được Bàn Thiên.

Cũng không biết chiến đấu bao lâu, Diệp Hạo lại lần nữa ấn Bàn Thiên xuống dưới đất.

- Có phục hay không?

- Không phục.

Bàn Thiên đỏ hồng mắt nói.

Ba!

Diệp Hạo lại tát thêm một cái.

- Có phục hay không?

- Không phục.

Bàn Thiên bi phẫn nói.

Bàn Thiên tốt xấu gì cũng là cường giả thế hệ trẻ của Thiên Ngoại.

Hắn có bao giờ bị sỉ nhục như vậy đâu?

Ba!

- Có phục hay không?

- Không phục.

- Có phục hay không?

-...

Diệp Hạo cũng đã quên bản thân đã tát bao nhiêu cái.

Hắn chỉ tát một cái rồi hỏi một câu.

- Có phục hay không?

- Phục.

Nửa mặt Bàn Thiên bị tát đến sưng phồng, hắn không chịu đựng nổi mà lớn tiếng nói.

Ba!

Đợi đến khi Diệp Hạo lại tát thêm một cái, Bàn Thiên mới trừng lớn hai mắt nói.

- Ta cũng đã chịu phục, sao ngươi còn tát ta?

Lúc này Diệp Hạo mới phản ứng lại.

- Thật ngại quá, do quen tay.

- Nói sớm không phải tốt rồi sao.

Diệp Hạo nói xong rồi nhảy xuống khỏi người Bàn Thiên, đồng thời đưa cho hắn một viên đan dược.

- Đây là đan dược mà ta luyện chế, chữa thương rất tốt.

Bàn Thiên định từ chối, đột nhiên nghĩ đến quá khứ, có chút khuất nhục mà tiếp nhận.

- Đợi chút nữa ta sẽ dùng.

Bàn Thiên cười khổ nói.

Hắn có thể nói hắn không tin Diệp Hạo sao?

Xin lỗi!

Chúng ta là đối thủ đấy!

Đồ ngươi cho ta, ta mẹ nó dám dùng?

- Ta phải nghỉ ngơi một hồi, vừa rồi tiêu hao quá lớn.

Diệp Hạo ngồi liệt bên cạnh Bàn Thiên vô lực nói.

Vừa rồi để trấn áp Bàn Thiên, Diệp Hạo tiêu hao một chút bản nguyên.

Cũng may những bản nguyên này Diệp Hạo có thể bổ sung.

Hắn lấy ra một bình ngọc rồi uống hết.

Mũi Bàn Thiên hít một cái, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

- Địa chi căn?

- Ngươi mũi chó à?

Lông mày Diệp Hạo nhướn lên, hơi kinh ngạc nói.

Khoé miệng Bàn Thiên giật giật.

Có người nào dám nói như ngươi sao?

Ai mũi chó chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận