Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3147: Phá Rồi Lại Lập

Nhưng ngay sau đó Bàn Thiên dùng ánh mắt lấy lòng mà nhìn Diệp Hạo.

- Ngươi có thể cho ta một phần Địa Chi Căn không?

- Đừng nói với ta rằng ngươi không có Địa Chi Căn đấy?

Diệp Hạo kinh ngạc nhìn Bàn Thiên.

- Ta sử dụng đan dược tuyệt thế cùng cấp bậc với Địa Chi Căn, nhưng ta cảm thấy Địa Chi Căn vẫn có hữu dụng với ta.

Bàn Thiên đàng hoàng nói.

- Nếu không chúng ta cùng trao đổi?

Trong lòng Diệp Hạo hơi động nói.

- Chuyện này…

Bàn Thiên suy nghĩ một lát rồi đưa cho Diệp Hạo một bình ngọc.

- Bên trong bình ngọc là Viêm Huyết.

- Viêm Huyết?

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Hạo nghe được tên loại tài nguyên này.

- Viêm Huyết? Loại tài nguyên này không phải đã biến mất từ lâu rồi sao?

Một đại lão bên trong thương khung nhìn thấy một màn này mới cả kinh nói.

- Viêm Huyết là cái gì?

- Viêm Huyết là huyết dịch của Viêm thú, trân quý có thể so được với tuyệt thế đan dược.

Đại lão kia giải thích nói.

- Sức mạnh của nó tuyệt đối không kém hơn Địa Chi Căn.

- Hai người này chắc chắn đã phục dụng ba loại dược liệu trân quý, bây giờ bọn họ lại sử dụng Viêm Huyết còn có thể tăng lên sao?

Một đại lão khác lại đưa ra câu nghi vấn.

- Tăng lên cũng không quá nhiều, nhưng đối với bọn hắn mà nói, cho dù tăng lên một chút xíu, tương lai cũng sẽ giúp bọn họ phát triển hơn.

- Đúng vậy, phát triển hơn, tiềm năng lớn hơn, đây mới là quan trọng nhất.

Những đại lão đàm luận, Diệp Hạo đương nhiên không biết.

Cũng may Bàn Thiên cũng giới thiệu qua Viêm Huyết.

- Ngươi cảm thấy ta cần bao nhiêu giọt Viêm Huyết mới có thể phá giai?

- Phá giai?

Nghe đến đây Bàn Thiên lắc đầu nói.

- Ngươi đừng nghĩ, ngươi và ta đều đã đạt đến cấp bậc cao nhất, muốn phá giai căn bản khôgn có khả năng.

- Ta vẫn muốn thử xem.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Vậy cho ta nói thẳng, ngươi chắc chắn sẽ tự phế mình.

Bàn Thiên nghiêm mặt nói.

- Ta lấy một phần Địa Chi Căn đổi với ngươi.

Diệp Hạo kiên định nói.

Bàn Thiên yên lặng một hồi lại đưa cho Diệp Hạo một bình ngọc.

- Ta cũng không chiếm tiện nghi của ngươi. Bình thường để đột phá chỉ cần mười giọt Viêm Huyết là đủ, ta cho ngươi mười hai giọt.

Bàn Thiên nhìn Diệp Hạo nghiêm túc nói.

- Nhưng ta đề nghị ngươi chỉ hấp thu hai giọt, nếu vượt qua lượng này, sẽ tổn thương đến căn cơ của ngươi.

- Đã biết.

Diệp Hạo nói xong liền quay về Thái A sơn mạch.

Khi gần đến nơi, Diệp Hạo hô lớn.

- Tiền bối, tiền bối, tiền bối.

Thần Nữ đang tu hành cũng đành bất đắc dĩ mà vung tay lên dẫn Diệp Hạo đến bên người nàng.

- Ngươi muốn cho toàn thiên hạ biết quan hệ giữa hai ta?

- Dù sao ta cũng không dùng bản tôn.

Diệp Hạo nói xong liền lấy Viêm Huyết ra.

- Tiền bối, ngươi xem đây là Viêm Huyết sao?

Nói thật Diệp Hạo cũng không phải hoàn toàn tin tưởng Bàn Thiên.

Từ đầu năm nay, càng là những tên thật thà đàng hoàng lại càng không thể tin.

Thần Nữ dò xét một hồi rồi nói.

- Ta không biết đây có phải là Viêm Huyết hay không, nhưng đây tuyệt đối là tuyệt thế dược liệu.

- Vậy ta phục dụng.

Diệp Hạo vui mừng nói.

- Có lẽ nó sẽ giúp ngươi tăng sức chiến đấu lên một chút, nhưng ngươi cũng đừng hi vọng quá lớn.

- Biết rồi.

Một giọt!

Hai giọt!

Diệp Hạo không tùy tiện thôn phệ quá nhiều.

Vừa rồi Bàn Thiên đã cảnh cáo, cực hạn của hắn là hai giọt, nếu hơn số lượng này sẽ tổn thương đến căn cơ của hắn.

Quả nhiên sau khi Diệp Hạo phục dụng hai giọt, hắn cảm thấy năng lượng sắp bị tiêu tán trong cơ thể hắn đã no căng.

Hắn biết mình đã đến cực hạn.

Nếu tiếp tục dùng rất có thể sẽ nổ tung.

Nhưng ngay sau đó hắn cắn răng lại sử dụng thêm một giọt.

- Ngươi điên rồi.

Thần Nữ biến sắc nói.

Thần Nữ vẫn luôn chú ý đến tình huống của Diệp Hạo.

Một giọt Viêm Huyết kia khi tiến vào trong cơ thể Diệp Hạo, hắn cảm thấy gân cốt toàn thân đều muốn nổ tung, thân thể hắn giống như một quả bóng căng cứng bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

- Diệp Hạo, ta biết ngươi muốn phá rồi lại lập, thế nhưng ngươi biết chuyện này có nghĩa là gì?

Lúc này Thần Nữ hết sức ngưng trọng nhìn Diệp Hạo.

- Mang ý nghĩa gì?

Diệp Hạo cố nén hỏi.

- Khi ngươi chịu không được, thân thể và linh hồn của ngươi đều sẽ bị phá nát.

- Cái gì?

Diệp Hạo giật mình.

Chẳng lẽ con đường này đi không được?

- Sau khi linh hồn của ngươi bị phá vỡ, ngươi sẽ tiến về Luân Hồi.

- Luân Hồi?

- Không sai, chỉ khi nào ngươi đi ra khỏi Luân Hồi, ngươi có có thể chân chính đánh vỡ giam cầm.

- Luân Hồi còn có thể đi ra?

- Trong luân hồi có cái gì, ta không biết rõ.

Thần Nữ trịnh trọng nói.

- Nhưng chỉ cần ngươi đi ra khỏi Luân Hồi, như vậy ngươi có thể phá vỡ giam cầm của mình, thành tựu tương lai của ngươi sẽ không hạn định được.

- Ngươi chỉ biết từng này?

- Chỉ từng này thôi.

Sau một khắc Thần Nữ khiếp sợ phát hiện Diệp Hạo một hơi nuốt hết toàn bộ Viêm Huyết còn lại.

Thân thể hắn trở nên nóng rực, tựa hồ sau một khắc sẽ vỡ ra.

- Diệp Hạo....

Thần Nữ kinh ngạc nói.

- Tiền bối, không nên ngăn cản ta.

Diệp Hạo nhìn Thần Nữ dặn dò.

- Nếu như không thể làm người mạnh nhất, ta tình nguyện chết.

Dừng một chút Diệp Hạo khó khăn nói.

- Tiền bối, tuyệt đối đừng phục sinh ta.

Tiếng nói vừa dứt, thân thể Diệp Hạo cũng nổ tung.

Gân cốt, huyết nhục, linh hồn hắn đều bị vỡ nát.

Nhìn một màn này Thần Nữ mình.

Thật lâu sau nàng mới thở dài một hơi nói.

- Hi vọng ngươi có thể thành công.

Lại nói Bàn Thiên.

Sau khi chiếm được Địa Chi Căn, Bàn Thiên cũng bỏ đi.

Hắn đi vào một sơn động cũ kỹ.

Trong sơn động còn có một động khác.

Khi Bàn Thiên ngồi xuống bồ đoàn, một thân ảnh hư ảo xuất hiện ở trước mặt hắn.

- Bàn Thiên, ngươi muốn làm gì?

- Sư phụ, ta lấy được Địa Chi Căn.

- Ngươi muốn phá rồi lại lập?

- Không sai.

Ánh mắt Bàn Thiên sáng rực nói.

- Ta muốn làm người mạnh nhất.

- Bồ đoàn sẽ bảo vệ một sợi chân linh của ngươi, cho dù ngươi trần luân cũng có thể kéo về.

Thân ảnh hư ảo kia lạnh nhạt nói.

- Đi đi, hi vọng ngươi thành công.

Bàn Thiên gật đầu thật mạnh nói.

- Ta nhất định sẽ thành công.

Trầm luân?

Cái gì gọi là trầm luân?

Những năm này Diệp Hạo vẫn luôn tìm hiều về nó.

Chỉ khi nào hắn đã tìm hiêu kỹ, hắn mới dám thử nghiệm.

Khi thân thể và linh hồ hẳn nổ tung, Diệp Hạo nhìn thấy một thông đạo hư vô trước mặt.

Bản năng Diệp Hạo bị hấp dẫn đi tới thông đạo đó.

Mà khi Diệp Hạo tiến vào thông đạo, hắn mới phát hiện bên trong thông đạo không hề có thứ gì.

Đúng vậy.

Hư vô.

Trống rỗng một mảnh.

- Luân Hồi không có cái gì hết?

Khắp khuôn mặt Diệp Hạo đều là vẻ kinh ngạc.

Không thể nào.

Bên trong Luân Hồi tuyệt đối không thể nào không có cái gì hết,

Bên trong Luân Hồi, chỉ có thể tiến lên.

Diệp Hạo quay người nhìn thoáng qua, đừng sau lưng đã đứt.

Không lui được.

Nếu đã như vậy thì cứ tiến lên thôi.

Diệp Hạo nghĩ thông suốt, hắn đi thẳng lên phía trước.

Cứ tiếp tục đi tới, Diệp Hạo liền nhíu mày.

Hắn phát hiện ký ức của bản thân bị mất một mảnh.

- Luân hồi chi địa, chém đi ký ức?

Diệp Hạo nghi ngờ không chắc.

Nghĩ như vậy Diệp Hạo tiếp tục tiến lên.

Đi thêm một khúc, Diệp Hạo rốt cục cũng tin chắc bên trong Luân Hồi không chỉ lấy đi ký ức của hắn mà còn có cả đạo hạnh của hắn.

Đạo hạnh cũng đang dần mất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận