Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3163: Lần Nữa Bị Đánh Bại

- Còn muốn tiếp tục khiêu chiến không?

Diệp Hạo lạnh nhạt mở miệng nói.

- Tạm thời không được.

Tiểu viên lắc đầu nói.

- Chờ ta khôi phục lại trạng thái đỉnh phong rồi nói.

Đợi đến tiểu viên kiểm tra thân thể mình, hắn phát hiện bản thân không hề bị tổn thương gì.

- Vừa rồi chỉ là huyễn cảnh?

Tiểu viên thầm nghĩ trong lòng.

Phải biết tà linh kia thôn phệ không ít máu tươi của hắn.

Nhưng bây giờ xem ra máu tươi của mình không hề bị tổn thất một chút nào.

Nhưng loại cảm giác vừa rồi cực kỳ chân thực.

Trầm ngâm hồi lâu sau tiểu viên tạm thời để chuyện này ở một bên.

Trong thời gian ngắn nhất hắn cần khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

Hắn còn muốn mộ vị trí trong Chí Tôn bảng nữa.

Nửa ngày sau tiểu viên khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, ngay sau đó hắn nghiêm túc thỉnh giáo Diệp Hạo.

- Người yếu nhất ở đây là Cửa Ngôn ?

Ở đây yếu nhất chính là không phải Cửu Ngôn?

- Không sai, nhưng ngươi hẳn cũng không phải là đối thủ của hắn.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Vì sao?

Tiểu viên nhíu mày nói ra.

Khiêu chiến mạnh nhất thất bại thì cũng thôi đi, sao ngay cả khiêu chiến người yếu nhất cũng không được?

- Bọn họ đều trở về từ Luân Hồi.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Trở về từ Luân Hồi?

Tiểu viên nghi ngờ không hiểu hỏi.

- Có thể nói rõ một chút được không?

- Bọn họ đều phá vỡ cực hạn của mình, tỷ như Nữ Đế, sau khi nàng đi ra khỏi Luân Hồi, sức chiến đấu của nàng tăng lên gấp đôi, không những thế khi củng cố tu vi xong, sức chiến đấu của nàng lại tăng thêm hai phần.

Lời nói của Diệp Hạo khiến tiểu viên phải hoảng sợ.

- Đi qua Luân Hồi còn có thể tăng lên nhiều như vậy?

- Luân Hồi chi lộ chia làm mười đoạn, Nữ Đế chỉ đi tới tám đoạn, Thôi Phán mà ngươi khiêu chiến trước đó đi được chín đoạn.

Diệp Hạo nói tiếp.

Con ngươi của tiểu viên co rụt lại.

Tám đoạn đã tăng mười hai phần sức chiến đấu, như vậy chín đoạn thì tăng lên bao nhiêu đây?

- Luân Hồi chi lộ đi như thế nào?

Tiểu viên hỏi vội.

Hiện tại hắn muốn xông qua Luân Hồi chi lộ.

- Cho đến tận bây giờ chưa có một người nào có thể tự mình đi đến điểm cuối cùng Luân Hồi chi lộ, cũng chính là mười đoạn.

Diệp Hạo nhìn tiểu viên nói.

- Sau lưng Thôi Phán và Nữ Đế đều nhờ Chúa Tể mới có thể trở về.

- Ngươi thì sao?

- Có một Chúa Tể ở sau lưng trợ giúp ta.

- Là ai?

Tiểu viên giật mình.

- Chuyện này ta không thể nói cho ngươi biết.

Ánh mắt tiểu viên loé lên một hồi rồi hỏi.

- Ngươi có thể giúp ta nói chuyện với vị Chúa Tể kia được không, ca cũng muốn đi Luân Hồi chi lộ.

Diệp Hạo hỏi ngược lại tiểu viên.

- Ngươi cảm thấy nhân vật như Chúa Tể muốn gặp là có thể gặp được sao?

- Dựa vào thực lực của bản thân thật sự không thể đi đến cuối cùng

Trầm mặc một hồi tiểu viên không cam lòng hỏi.

- Vậy nói thẳng cho ngươi.

Diệp Hạo nói xong lại chỉ vào một bóng người xa xa nói.

- Nhìn thấy tên kia không?

- Lục Nhĩ Mi Hầu.

Tiểu viên giật mình.

- Tên đó còn chưa tới Luân Hồi, mà hắn cũng không lọt vào Chí Tôn bảng, đợi chút nữa ngươi thử tranh tài với hắn một phen.

- Ý của ngươi là ta không phải đối thủ của hắn?

- Ngươi thử một chút thì biết.

- Được.

Tiểu viên trầm mặc nửa ngày mở miệng nói ra.

Lúc này Lục Nhĩ Mi Hầu đứng thứ nhất Cái Thế bảng.

Từ đó cũng có thể thấy được Lục Nhĩ Mi Hầu mạnh cỡ nào.

Lúc đầu tiểu viên tự tin có thể đánh bại được Lục Nhĩ Mi Hầu, nhưng khi chân chính giao thủ với vị này, hắn cũng tỉnh mộng.

Không ngờ gia hoả này lại ăn cắp Cửu Huyền Biến của hắn, không những thế chỉ trong thời gian ngắn đã có thể nắm vững.

Đương nhiên loại nắm vững này không phải là hoàn toàn, nhưng cũng nắm giữ tám phần tinh tuý.

Tám phần!

Con số này đã rất khủng bố.

Lục Nhĩ Mi Hầu dung hợp Cửu Huyền Biến của tiểu viên, bởi vậy thực lực của hắn mơ hồ còn đang tăng lên.

Đương nhiên loại này gia tăng sẽ không có quá nhiều khác biệt, dù sao thực lực của Lục Nhĩ Mi Hầu đã đến cực hạn.

Không sai.

Mỗi người đều có cực hạn của mình.

Sai khi đến cực hạn, ngươi muốn tiếp tục tăng thực lực lên gần như không có khả năng.

Song phương đại chiến năm mươi chiêu xong, tiểu viên không thể địch lại Lục Nhĩ Mi Hầu mà bị đánh thổ huyết rơi xuống.

Lục Nhĩ Mi Hầu không tiếp tục xuất thủ, mà bình tĩnh đứng tại nguyên chỗ.

Tiểu viên cưỡng ép đứng lên, cảm thấy khí huyết đều dâng trào.

- Ta nhận thua.

Tiểu viên khổ sở nói ra.

Hắn bị đả kích.

Lúc đầu hắn cảm thấy đánh bại Lục Nhĩ Mi Hầu là chuyện gần như chắc chắn, nhưng bây giờ hắn cực khổ phát hiện, ngay cả đệ nhất Cái Thế bảng hắn cũng đánh không lại.

Lúc này Diệp Hạo xuất hiện ở bên cạnh tiểu viên, hắn vỗ vỗ bả vai tiểu viên nói.

- Kỳ thật ngươi không cần phải quá đau lòng.

- Vì sao?

- Bởi vì ngươi ngay cả Tam Trượng đứng thứ hai Cái Thế bảng cũng đánh không lại.

Diệp Hạo nói xong liền chỉ về phía tên đầu trọc cách đó không xa nói.

- Thấy không, chính là người này.

Tiểu viên đột nhiên cảm thấy đau lòng, giống như là bị đâm một đao.

Mấy canh giờ về sau tiểu viên lần nữa khôi phục đỉnh phong.

Hắn vọt tới lôi đài mà Tam Trượng trấn giữ.

- Tên trọc, đánh một trận cùng gia gia ngươi.

Tam Trượng dù nhịn giỏi thế nào cũng phải tức giận.

Bởi vậy Tam Trượng xuất thủ cực kỳ độc ác, một điểm cũng không nhìn ra được lòng từ bi của người Phật gia.

Nếu không phải nhờ Diệp Hạo kịp thời đánh tỉnh tiểu viên, tiển viên có khi đã bị cái tên đầu trọc Tam Trượng độ hoá rồi.

Sau khi tỉnh dậy tiểu viên sợ hãi mồ hôi lạnh toát cả người.

- Tên trọc, ngươi mẹ nó cũng quá hung ác rồi đấy? Tiểu gia chỉ muốn đánh với ngươi một trận, nhưng ngươi lại muốn mạng của ta?

Tiểu viên tức giận mắng Tam Trượng.

Ở trong lòng tiểu viên, bị độ hoá chẳng khác gì đi chết.

Tam Trượng hung ác nham hiểm mà nhìn tiểu viên.

Tiểu viên ưỡn ngực nói.

- Làm sao? Muốn đánh ta? Ngươi tới?

Ba!

Diệp Hạo tát tiểu viên một bạt tai.

Tiểu viên đang muốn xù lông, nhưng khi nhìn thấy người đánh mà Diệp Hạo, hắn uỷ khuất nói.

- Ngươi đánh đầu của ta làm cái gì?

- Nếu ngươi có thể đánh thắng hắn thì cũng thôi đi, bây giờ thực lực của ngươi không bằng hắn mà vẫn còn dám trêu chọc? Muốn chết hả?

Diệp Hạo bất đắc dĩ nói ra.

Không thấy ánh mắt tràn ngập sát ý không thèm che giấu của Tam Trượng sao?

- Ngươi là đồng bạn chiến đấu của ta, Tam Trượng nếu dám xuất thủ, ngươi xuất thủ trấn áp lại không phải là được sao?

Tiểu viên nghiêm trang nói ra.

- Ta nhớ trước đây ngươi từng nói đến giải trừ hiệp nghị với ta? Nhìn xem thời gian còn chưa qua quá lâu đâu.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta đã ói thế sao?

Tiểu viên làm bộ suy nghĩ, ngay sau đó vỗ đầu một cái nói.

- Ta quên rồi, được rồi, chuyện này không quan trọng.

Dừng một chút tiểu viên nói tiếp.

- Ngươi là đồng bạn chiến đấu của ta, ngươi phải xuất thủ giúp ta báo thù.

- Ta dù sao cũng là chí tôn, ngươi kêu ta đi khi dễ cái thế?

Diệp Hạo nhìn tiểu viên nói.

- Dù ngươi có ý định đó nhưng ta lại không hề nha.

Mạnh đi nữa cái thế cũng không phải đối thủ của chí tôn.

Đây là chuyện mà mọi người đều công nhận.

Vả lại Diệp Hạo dù ở Chí Tôn bảng cũng thuộc hàng ngũ cường giả đấy.

- Ta thực sự không hiểu mới qua bao lâu, thực lực của chúng ta đã cách xa như vậy sao?

Tiểu viên có chút ê ẩm nói.

Năm đó khi tiểu viên mà Diệp Hạo chiến đấu vẫn còn ngang nhau.

Nhưng bây giờ giữa hai bênh cách xa như trời với đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận