Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3170: Thái Sơ

Thiên thư lại có phản ứng?

Đây là điều khiến Diệp Hạo bất ngờ.

Lúc trước hắn cũng từng muốn thử.

Ầm một tiếng, văn tự trên thiên thư hoá thành từng ký tự tiến vào trong đầu hắn.

Trước đó những văn tự này Diệp Hạo xem không hiểu, nhưng bây giờ nhờ có người đã mất, Diệp Hạo không ngờ lại hiểu ra.

Khi Diệp Hạo xem xong nội dung của tờ thiên thư này, hắn có một loại cảm giác hoang mang.

Không ngờ nó là một môn thần thông

Danh xưng Thái Sơ.

Vì sao được xưng là Thái Sơn?

Hắn có thể định vị bất kỳ một thời điểm nào đó để trở về.

Đương nhiên hắn chỉ có thể ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ, hơn nữa chỉ có một mình hắn xuyên qua được.

Phía trên còn ghi chú rõ Thái Sơ quan tâm tới thời gian pháp tắc,

Thần thông này cũng quá nghịch thiên rồi.

Nghĩ tới đây Diệp Hạo nhìn về phía tân ngã.

- Đến lúc đó có thể để tân ngã trở về trạng thái trước khi tăng lên hay không?

Nếu thành công, hắn sẽ không cần phải hao tổn hai phần ba bản nguyên.

Nhưng những tài nguyên trân quý kia cức như vậy mà lãng phí.

Không bận tâm nữa.

Dù sao vẫn chưa cần nghĩ xa đến vậy.

Trước tiên cứ tu hành Thái Sơn đã.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

Mặc dù hắn có toàn bộ ghi chép về môn thần thông Thái Sơn, nhưng Diệp Hạo cảm thấy không phải muốn học là có thể học được.

Không phải hắn không nghĩ đến việc vận dụng thời gian lĩnh vực.

Nhưng trong lĩnh vực người đã mất, thời gian lĩnh vực bị mất hiệu lực.

Rơi vào đường cùng Diệp Hạo chỉ có thể yên lặng tu hành.

Diệp Hạo không biết rằng trong khoảng thời gian hắn rời khỏi, các đại thế lực Thiên Cung, Côn Lôn, Tử Phủ đều đang tìm hắn.

Bởi vì các đại thế lực Nhân tộc này đều muốn bảo vệ Diệp Hạo.

Quả thật trong nội bộ Nhân tộc cũng có rất nhiều tên rác rưởi, nhưng cũng có rất nhiều người có ý chí cao cả.

Đáng tiếc rằng không ai tìm được hắn.

- Không phải Tinh Hà đã bỏ trối rồi đấy chứ?

- Đúng vậy, lâu như thế rồi vẫn không thấy Tinh Hà xuất hiện.

- Trốn? Ngươi cảm thấy Tinh Hà có thể chạy trốn tới đâu?

- Tinh Hà cũng có thể đã phản, lấy tiềm lực của hắn, ta nghĩ vẫn có rất nhiều tộc nguyện ý nhận hắn.

- Hắn sẽ không như thế.

- Khó mà nói được.

Dần dần, lời nói không tốt về Diệp Hạo ngày càng nhiều.

Bởi vì thế lực Nhân tộc khắp nơi nếu không chạy nhanh cũng đều đang kết minh.

Nhưng Tinh Hà vẫn không hề có một chút tin tức nào.

Tộc trưởng Nhân Vương Khổng gia tới Tinh Hà tông muốn trao đổi với Diệp Hạo về cục diện tương lai, kết quả Diệp Hạo bên này cũng không xuất hiện.

Tin tức này khiến càng thêm nhiều người tin rằng Diệp Hạo thật sự đã bỏ trốn.

Trong lúc mọi chuyện trở nên cấp bách, Phủ chủ Tử Phủ đứng dậy công khai bày tỏ thái độ Diệp Hạo sẽ không phải bội Nhân tộc.

Hắn nguyện ý lấy danh dự của bản thân ra để đảm bảo.

Lời hứa hẹn của Phủ chủ Tử Phủ khiến đám người cũng ngừng lại.

Kỳ thật, yếu tố chân chính khiến Nhân tộc ngừng lại là bởi vì Thiên Địa đại kiếp tới.

Hôm nay thiên địa nứt ra tạo thanh một lỗ hổng.

Trong trong khe nứt đó tản ra khí tức mang tính chất huỷ diệt, từ xa nhìn như dung nhan đang chảy xuống.

Hết hành tinh này đến hành tinh khác bị huỷ diệt, từng mảnh đại lục bị đốt cháy.

Không biết bao nhiêu sinh linh đang kêu rên, không biết bao nhiêu tộc đàn đang gầm thét.

Tại một ngôi chùa cổ kính.

Một lão giả người mặc áo cà sa đi ra.

Hắn nhìn bầu trời bị nứt đôi, trên mặt tràn ngập bi ai.

- Thời đại sắp thay đổi sao?

Hắn ném chiếc áo cà sa của mình lên, áo cà sa xuyên thủng bầu trời, bùng lên ánh sáng dữ dội chặn lỗ thủng trên bầu trời.

Nhưng áo cà sa kia còn chưa kịp tới gần lỗ tủng đã bị thiêu cháy sạch sẽ.

Lão giả kêu lên một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn ra máu tươi.

- Không chặn nổi sao?

Đôi mắt đục ngầu của lão giả lộ ra tia bất lực, một lát sau, hắn hoá thành tia sáng vạn trượng bước tới lỗ hổng kia.

- Ngồi thiền mười vạn năm, cuối cùng vẫn không thể tới được bỉ ngạn.

Âm thanh thê lương cửa lão giả kia phiêu bạc giữa thiên địa, vang dội chín vạn dặm.

Đám người sợ hãi cả kinh.

Lão giả này nói cái gì?

Hắn nói hắn không đi tới được bỉ ngạn?

Chẳng lẽ vị này là Kim Thế cảnh đỉnh phong?

Mọi người ngẩng đầu nhìn lên trời.

Nói thật cũng không có mấy tộc muốn khai chiến với Nhân tộc.

Dù đéến lúc đó huỷ diệt Nhân tộc, các tộc cũng phải thương cân động cốt.

Khi khí tức mang tính chất huỷ diệt nhỏ xuống trên người lão giả, trên mặt hắn tràn ngập thống khổ, dần dần hắn biến mất trong mắt mọi người.

Đúng vậy.

Hoàn toàn biến mất.

Không còn gì để lại.

- Chuyện gì vậy?

- Kim thế cảnh đỉnh phong cũng không đỡ nổi lực lượng huỷ diệt từ trong khe nứt này?

- Chỉ sợ ngoại trừ Chúa Tể ra, ai cũng không ngăn cản được.

- Nhưng Chúa Tể sẽ ra tay sao?

- Ta cảm thấy có lẽ là không.

- Nghe đồn kỷ nguyên thayd dổi có ích lợi cực lớn với các Chúa Tể, bởi vậy bọn họ sẽ không ngăn cản.

- Chúng ta làm sao bây giờ? Vẫn dựa theo kế hoạc trước đó ra tay với Nhân tộc?

- Không biết.

- Chờ xem các đại cường tộc lựa chọn thế nào?

Thái A sơn mạch.

Khi bầu trời nứt ra, Diệp Hạo cũng thức tỉnh.

Hắn nhìn tân ngã lo lắng nói.

- Ngươi còn cần bao lâu nữa mới có thể đột phá?

- Sắp rồi.

Tân ngã khàn khàn nói.

Hắn đương nhiên biết tình hình gần đây của Nhân tộc, bởi vậy hắn lựa chọn một con đường đơn giản nhất.

Mục tiêu của hắn chỉ là trở thành Chúa Tể cấp, về phần mạnh hay yếu cũng không còn quan trọng nữa.

Nhưng cho dù là như vậy cũng không phải muốn đột phá là được.

- Ta có cần trợ giúp ngươi gì không?

Diệp Hạo trầm ngâm một hồi hỏi.

- Ta cần lượng lớn tài nguyên đẳng cấp cao.

Tân ngã nghiêm túc.

- Như vậy sẽ bớt rất nhiều thời gian đột phá.

Diệp Hạo không khỏi nhìn về phía Thần Nữ.

- Tiền bối.

Nghe vậy trên mặt Thần Nữ lộ ra vẻ xoán xuýt, một lúc sau nàng vung tay lên, gốc thần thụ liền xuất hiện ở gần đó.

- Ngươi rút năng lượng trong thần thụ đi.

Thần Nữ có chút không đành lòng nói.

Thật vất vả thần thụ mới có thể trưởng thành đến tình trạng ngày hôm nay, nhưng bây giờ có lẽ thần thụ lại phải tiếp tục ngủ yên rồi.

Nhưng để vì tân ngã có thể đột phá Chúa Tể cấp, Thần Nữ cũng không thể lo được nhiều như vậy.

Diệp Hạo rung động.

Nhưng hắn có thể làm gì chứ?

Ân tình của Thần Nữ đối với hắn thực sự quá lớn.

Tân ngã hấp thu một hồi trầm giọng nói.

- Phần lớn thần tính của thần thụ đã tiêu tán, ta cảm thấy cho dù thôn phệ hết của nó cũng không đủ.

Diệp Hạo nghĩ một hồi rồi nhìn Thần Nữ.

- Làm phiền tiền bối cầm chí tôn lệnh bài đi một chuyến tới Thiên Cung.

Thần Nữ nhận lấy lệnh bài của Diệp Hạo rồi mở miệng nói.

- Yên tâm đi.

Thiên Cung!

Khi Thần Nữ xuất hiện ở cổng Thiên Cung, nàng phát hiện Thiên Cung đã thức dậy hoàn toàn, ở ngay cổng cũng có vài cường giả có khí tức không hề kém hơn nàng.

- Ta muốn gặp Cung chủ Thiên Cung.

Thần Nữ vừa nói vừa thả ra một tia khí tức.

Sau một khắc, một nữ tử trung niên xuất hiện ở đối diện Thần Nữ.

- Ngươi là ai?

- Công chúa Thần tộc.

Thần Nữ thản nhiên nói.

Nữ tử trung niên không khỏi biến sắc.

- Ngươi . . . đến Thiên Cung để làm gì?

Chuyện của Thần tộc, trưởng lão Thiên Cung làm sao có thể không biết?

- Ta thay mặt Tinh Hà mà đến.

Thần Nữ nói xong liền móc ra chí tôn lệnh bài của Diệp Hạo.

Nữ tử kia nhìn thoáng qua vội nói.

- Mời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận