Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3177: Thời Gian Chi Chủ Lựa Chọn

Sâu trong Luân Hồi!

Trước mặt Thời Gian chi chủ xuất hiện một tấm gương.

Trong gương chính chính là hình ảnh Nhân tộc bị tàn sát ở khắp nơi.

- Thời Gian chi chủ, nhìn tộc nhân của mình bị giết, ngươi không định làm gì sao?

Một thân ảnh toàn thân thối rữa đứng trước mặt Thời Gian chi chủ trêu tức nói.

Trên mặt Thời Gian chi chủ không vui không buồn.

- Thời Gian chi chủ, ngươi thực sự rất lạnh lùng đấy.

Tên kia nhìn thấy Thời Gian chi chủ thờ ơ lại nói tiếp.

- Phải biết bọn họ đều là tộc nhân của ngươi, lấy tu vi của ngươi hiện tại có lẽ có thể thay đổi được thế cục của cuộc chiến. Dù sao bây giờ ngươi đã tới rất gần Chúa tể, trong thiên địa này ngoài Chúa Tể ra, không ai có thể là đối thủ của ngươi.

- Thời Gian chi chủ, ngươi lo Chúa Tể sẽ ra tay với ngươi sao? Ngươi yên tâm, các Chúa Tể đã thoả thuận, Chúa Tể sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

Tên kia từ từ thuyết phục.

- Thời Gian chi chủ, ngươi thực sự có ý chí sắt đá đấy.

Tên kia nói xong, hình ảnh trước gương thay đổi, trong gương là hình ảnh tân ngã độ kiếp.

- Tiểu tử Diệp Hạo vì Nhân tộc, hao tổn hai phần ba bản nguyên, ai u, đây là có chuyện gì? Sao trên người tiểu tử này lại xuất hiện nhiều máu vậy? Hắn trùng kích Chúa Tể thất bại sao?

Thời Gian chi chủ bỗng nhiên mở ra hai mắt,

Khi hắn nhìn thấy tình cảnh của tân ngã, trong mắt hắn lộ ra vẻ bi thương.

Trong thời gian đại đạo hắn đã đi được rất xa.

Hắn vốn cho rằng không mất quá nhiều thời gian hắn sẽ đến bỉ ngạn.

Chỉ khi thự sự đặt chân lên thời gian đại đoạ, hắn mới phát hiện mình đã coi thường nó.

Thời gian đại đạo ẩn chứa quá nhiều ảo diệu.

Hắn nhất định phải cảm ngộ từ từ mới có thể đi đến cuối cùng.

Mà chuyện này cần thời gian.

Đáng tiếc rằng hiện tại hắn thiếu nhất chính là thời gian.

Quả thật hắn có thể rời khỏi, nhưng sau khi rời khỏi chính là thất bại trong gang tấc.

Cơ duyên như vậy sẽ không đến lần thứ hai.

Mà hắn nếu từng bước tu luyện, muốn trở thành Chúa Tể cũng không biết sẽ khi nào.

- Thời Gian chi chủ, bây giờ nếu ngươi không ra tay, tiểu tử Diệp Hạo kia coi như kết thúc.

Tên toàn thân thối rữa châm chọc nói.

- Ngươi vẫn muốn chôn sống thiên tài của Nhân tộc sao?

Thời Gian chi chủ vẫn hờ hững.

Sau một lúc hắn nhắm mắt lại.

Tên toàn thân thối rữa nhìn Thời Gian chi chủ một hồi, trong mắt hằn lộ ra vẻ thất vọng.

Hắn vốn cho rằng Thời Gian chi chủ sẽ rung động, hắn vốn cho rằng Thời Gian chi chủ sẽ gấp rút cứu viện, hắn vốn cho rằng Thời Gian chi chủ sẽ ra tay.

Nhưng Thời Gian chi chủ lại chọn coi thường.

Không sai.

Coi thường.

. . .

Thái A sơn mạch!

Chém giết vẫn còn tiếp tục.

Liên minh các tộc đánh vỡ hết hàng rào này đến hàng rào khác mà Nhân tộc xây dựng.

Bọn họ không ngừng tiến lên.

Khi trận chiến đến một thời điểm, dũng khí cũng trở nên vô dụng.

Hai ngàn một trăm vạn.

Hai ngàn hai trăm vạn.

Hai ngàn ba trăm vạn.

Giết tới lúc này, Nhân tộc chỉ còn dưa lại không đến năm trăm vạn quân.

Như mặt trời sắp lặn.

Không sai.

Lúc này Nhân tộc chính là mặt trời sắp lặn.

Chiến đấu khí giới đã dùng hết từ lâu, thậm chí ngay cả áo giáp cũng nát bét, chiến kiếm cũng đứt đoạn.

Cho dù trong mắt bọn họ bất khuất cỡ nào, bọn họ vẫn không thể ngăn cản được bước chân của các tộc.

- Vì sao?

- Chẳng lẽ trời muốn diệt Nhân tộc ta sao?

- Ta không cam tâm.

Kính Giám nhìn nguyên một đám tướng sĩ bên cạnh ngã xuống, trong mắt hắn tràn ngập nước mắt.

Từ đầu trận chiến đến giờ toàn thân hắn đều tràn ngập máu tươi.

Có cả máu hắn, cũng có cả máu của địch nhân.

Kính Giám là tử tôn Kính gia, một trong chín đại chi mạch của Nhân Vương, năm đó hắn cũng từng phát sinh xung đột với Diệp Hạo, nhưng về sau hắn vẫn gia nhập vào Tinh Hà tông.

Khi tiến vào Tinh Hà tông, Kính Giám đã thay đổi bản tính trước kia, những năm này hắn đã trở thành trợ tá đắc lực của Hàn Diệu Thu.

Hôm nay hắn cũng dẫn một đội gấp rút tiếp viện.

Chỉ là chiến đấu đến hiện tại, năng lượng trong người hắn đã khô cạn.

Nhìn lượng lớn tu sĩ ở đối diện, Kinh Giám nhìn về phía Kính gia.

- Cha, ta không thẹn với Nhân Vương huyết mạch.

Oanh!

Kính Giám dẫn nổ Nhân Vương huyết mạch, đánh nát không biết bao nhiêu yêu ma.

- Kính Giám.

Hàn Diệu Thu cất tiếng đau buồn nói.

Thế nhưng nàng không thể ra tay.

Thứ nhất, nàng là tông chủ trên danh nghĩa của Tinh Hà tông; thứ hai, tu vi của nàng đã đột phá Siêu Thoát cảnh; thứ ba, kính tượng phân thân của nàng dù tham chiến cũng không thay đổi được gì.

- Chúng ta còn có thể cản trở sao?

Khắp khuôn mặt lão tổ Hàn gai tràn ngập vẻ cô đơn.

Từ khi Hàn Diệu Thu trở thành tông chủ Tinh Hà tông, toàn bộ Hàn gia đều gia nhập Tinh Hà tông.

Mà bây giờ tám phần mười tộc nhân Hàn gia đều đã chết trận.

- Được.

Hàn Diệu Thu chắc như đinh đóng cột nói nói.

- Ta muốn tham gia.

Lão tổ Hàn gia mở miệng nói.

- Hàn gia chết nhiều người như vậy, ta thân là lão tổ, không thể đứng nhìn được.

- Lão tổ.

Hàn Diệu Thu biến sắc nói.

- Diệu Thu, không có tông chủ, cũng không có Hàn gia ngày hôm nay. Hàn gia nếu đã hưởng thụ vinh quang mà tông chủ ban cho, vậy Hàn gia nhất định phải tuyệt đối trung thành.

Lão tổ Hàn gia nhẹ nhàng nói.

- Huống chi bây giờ cũng không phải chỉ chiến đấu vì tông chủ, đây là chiến vì Nhân tộc, tộc nhân Hàn gia chết cũng không vô nghĩa.

- Thế nhưng. . .

Hàn Diệu Thu mới vừa nói đến đây liền bị lão tổ Hàn gia cắt đứt.

- Trước mặt chính nghĩa, ai cũng có thể hi sinh. Diệu Thu, ta vẫn nói câu kia, không cần bi thương, lão tổ cũng đã sống quá lâu rồi, có thể chiến vì Nhân tộc, lão tổ rất vui vẻ, cũng rất hạnh phúc.

Nhìn dáng người thấp bé của lão tổ phóng tới chiến trường, Hàn Diệu Thu đột nhiên cảm thấy thân ảnh lão tổ trở nên vô cùng cao lớn.

Giờ khắc này lão tổ cực kỳ đáng kính.

- Lão tổ, lên đường bình an.

Hàn Diệu Thu nhẹ giọng nói.

Hiện tại chiến trường chính là một cối xay thịt.

Vô luận là ai xông lên đều khó có thể sống sót.

Bởi vì đại quân liên minh các tộc thực sự quá đông.

Hàn Diệu Thu nhìn lão tổ trong đám địch nhân giết hết cao thủ này đến cao thủ khác, thế nhưng cuối cùng hắn vẫn bị một yêu ma cao lớn đâm xuyên giữa không trung, sau đó bị chặt đứt đầu…

- Lão tổ.

Hàn Diệu Thu lệ như mưa.

- Lão tổ.

- Lão tổ.

Tộc nhân Hàn gai thấy một màn như vậy, nguyên một đám bi phân hét lên.

Luân Hồi bỉ ngạn!

Tân ngã từng bước tiến lên.

Mỗi lần tiến lên một bước, hắn đều cảm thấy linh hồn của mình bị xé rách.

Tân ngã biết mình lỗ mãng.

Tu hành nên từng bước một.

Nhưng bây giờ hắn không có thời gian.

Gần!

Gần!

Càng gần!

Nhìn thấy bỉ ngạn gần trong gang tấc, tân ngã trở nên kích động.

Không ngờ bản thân có thể thành công.

Nhưng khi tân ngã bước đến một bước cuối cùng, hắn lại do dự.

Hắn mơ hồ cảm thấy một bước này nếu lún xuống, hắn sẽ rơi vào cảnh diệt vong.

Đến mức độ của hắn, trực giác cực kỳ chính xác.

Thế nhưng hắn có lựa chọn sao?

Không có lựa chọn.

Cho dù biết phía trước đi không được, hắn cũng phải tiến lên.

Treo trên bầu trời.

Khi một bước này sụp xuống, trong mắt hắn tràn ngập tuyệt vọng.

Cuối cùng vẫn thất bại sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận