Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3184: Tam Đại Thần Thông

- Ta làm đệ tử của ngươi thì có ích gì?

Diệp Hạo cười híp mắt nói.

- Ta sẽ truyền thụ hết một thân sở học của ta cho ngươi.

Khương Sùng Minh gằn từng chữ một.

- Ngươi cảm thấy ta thiếu thần thông sao?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Giữa hai thiên hà vẫn có một chút khác biệt.

Khương Sùng Minh nói gấp.

- Ta có thể làm đệ tử của ngươi, nhưng ngươi phải đáp ứng với ta ba chuyện.

Diệp Hạo trầm mặc một chút mở miệng nói.

- Ngươi nói.

Khương Sùng Minh nghiêm mặt nói.

- Thứ nhất, ngươi phải cam đoan về sự an toàn của ta khi ta ở Hồn Thiên thiên hà.

- Chuyện này là hiển nhiên.

- Thứ hai, tương lai khi ta trở về Cửu Thiên thiên hà, ngươi phải giúp ta.

- Không có vấn đề.

- Thứ ba, ta vẫn chưa nghĩ ra.

- Vậy lúc nào ngươi nghĩ ra thì nói cho ta biết.

Nhìn bộ dáng của Khương Sùng Minh, Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Sư tôn, ngươi có mơ tưởng đánh bại Cơ Phượng Hoàng không?

- Sư tôn?

Khương Sùng Minh nghe cách Diệp Hạo gọi mình, hắn nhếch miệng cười nói.

- Ta là một đại nam nhân, ngươi nói xem, bị một nữ nhân đánh bại, ngươi không thấy mất mặt sao?

- Nói cũng đúng.

Diệp Hạo như có điều suy nghĩ nói.

- Yên tâm đi, sư tôn, ta sẽ đánh đồ đệ của Cơ Phượng Hoàng đến mức mặt nở đầy hoa.

- Ha ha ha, ta thực sự chờ mong một ngày này.

Khương Sùng Minh cười ha hả.

Một lát sau Khương Sùng Minh nhẹ nhàng nói.

- Thần thông bình thường ta tin ngươi cũng không muốn học, như vậy đi, ta truyền thụ cho ngươi ba đại thần thông mà ta tự mình tạo ra.

- Ba đại thần thông?

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức trở nên phát sáng.

Phải biết Khương Sùng Minh là Chúa Tể cấp.

Thần thông do hắn khai sáng há lại là trò đùa?

Diệp Hạo ngoài miệng dù nói không quan tâm, nhưng thực tế hắn có thể không quan tâm được sao?

- Thần thông thứ nhất mà ta muốn truyền thụ cho ngươi tên gọi Tịnh Thế ấn.

- Tịnh Thế ấn?

Trong lòng Diệp Hạo hơi động nói.

- Tịnh hóa tất cả các tà ma trong thế gian, tịnh hoá tất cả bẩn thỉu trong thế gian, chỉ cần là thứ đối diện với ánh sáng, đều sẽ bị tịnh hoá.

Khương Sùng Minh mỉm cười nói.

- Nhưng nó sẽ có hạn chế rất lớn.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Hạn chế?

Khương Sùng Minh khẽ giật mình nói.

- Đúng vậy, thế gian này có rất nhiều tên ra vẻ đạo mạo, chẳng lẽ ngươi cho rằng ta có thể sử dụng nó được sao?

- Ngươi nói hình như cũng có lý.

Khương Sùng Minh trầm ngâm một hồi phát hiện thật đúng là có chuyện như vậy.

- Nhưng cũng không sao, ta truyền thụ cho ngươi thần thông thứ hai tên gọi Đại Lực chưởng.

- Đại Lực chưởng? Cái tên sao dung tục như vậy?

- Tiểu tử ngươi nhiều chuyện thế?

Khương Sùng Minh tức giận nói.

- Được được được, ta không nói, được chưa?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Đại Lực chưởng sẽ không phải giống như cái tên đấy chứ?

- Dốc hết toàn lực, đạo lý này ngươi không phải không biết.

- Biết.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Như vậy xin hỏi thần thông thứ ba là gì?

- Thần thông thứ ba là Vĩnh Hằng kiếm quyết.

- Vĩnh Hằng kiếm quyết.

- Vĩnh Hằng kiếm khí, một kiếm có thể phá núi sông, một kiếm có thể trảm linh hồn, một kiếm có thể giết thần ma.

- Nghe có vẻ rất ngầu nhỉ?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Bây giờ thân thể ngươi không có một chút ti vi nào, vừa vặn có thể bắt đầu tu hành.

- Vậy tiếp theo ta sẽ từ từ nói cho ngươi biết rõ về ba đại thần thông này.

Khương Sùng Minh nhẹ nhàng nói.

Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua.

Diệp Hạo vừa tăng tu vi lên, vừa tu luyện ba đại thần thông mà Khương Sùng Minh truyền thụ.

Hệ thống tu hành của thiên hà này đối với Diệp Hạo mà nói vốn không phải vấn đề gì.

Tâm cảnh hắn quá cao.

Nếu hắn muốn, lúc nào cũng có thể tăng lên tới Cấm Kỵ cảnh.

Nhưng hắn lại áp chế cảnh giới của mình.

Dù là vậy, chỉ trong vòng mười năm hắn vẫn tăng lên tới Thần Vương cảnh.

- Thần Vương cảnh, cũng có một chút sức tự vệ.

Khi đến cảnh giới này, Diệp Hạo mới đưa ra lời cáo từ với Khương Sùng Minh.

- Ngươi đã nghĩ đến việc sẽ đi nơi nào du lịch chưa?

Khương Sùng Minh không hề lo lắng một chút nào về vấn đề an toàn của Diệp Hạo.

Phải biết Diệp Hạo tuỳ thời đều có thể điều động Cửu Thiên đạo quả đến.

Vả lại Diệp Hạo trời sinh có được đại vận khí, làm sao có thể chết dễ dàng được chứ?

- Ta cũng không biết.

Diệp Hạo hoàn toàn không biết gì về thế giới này.

- Ta đề nghị đầu tiên ngươi nên đi thử Đệ Cửu Vực.

- Đệ Cửu Vực là địa bàn của Cơ Phượng Hoàng?

- Không sai.

- Vậy ta đi Đệ Nhất Vực trước.

- Cũng tốt, trước tiên ngươi nên đi làm quen Hồn Thiên thiên hà trước.

Khương Sùng Minh gật đầu một cái.

Nói một cách tương đối, Đệ Nhất vực có thực lực yếu nhất.

Hiện tại tu vi của Diệp Hạo mới là Thần Vương cảnh, không thích hợp đến Đệ Cửu Vực ngay lập tức.

- Vậy sư tôn đưa ta đến Đệ Nhất Vực đi.

Diệp Hạo nói khẽ.

Khương Sùng Minh vung tay lên, Diệp Hạo đã cảm thấy không gian bốn phía biến ảo, đợi đến khi hắn thích ứng hoàn cảnh xung quanh, hắn mới phát hiện mình đang ở trong một căn phòng cũ kĩ.

- Đây là nơi nào?

Diệp Hạo nhìn xung quanh.

Rất nhanh ánh mắt hắn rơi vào trên người một thanh niên.

Thanh niên kia đang cố gắng phá cấm chế ở cửa ra vào.

- Huynh đệ, làm gì vậy?

Diệp Hạo đi tới bên cạnh người thanh niên kia rồi vỗ vai hắn.

Thanh niên kia giật nảy mình.

- Ngươi là ai?

- Khi đi qua truyền tống trận, ta không cẩn thận truyền tống vào nhà ngươi.

Diệp Hạo nhếch miệng cười nói.

- Chuyện này là ngoài ý muốn.

- Thì ra là như vậy.

Thanh niên kia nghĩ một hồi, hắn dùng ánh mắt tràn ngập lửa nóng mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Huynh đệ, ta không biết ngươi vì sao lại truyền tống vào nhà ta, nhưng nếu ngươi đã tới đây, ta cảm thấy giữa chúng ta cũng có duyên phận, ngươi nói có đúng không?

- Sau đó thì sao?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn thanh niên kia nói.

- Sau đó ngươi có thể xuất giá thay ta không?

Thanh niên kia ngượng ngùng nói.

- Xuất giá?

Diệp Hạo có chút hoang mang hỏi lại.

- Là sao?

- Ở rể, ngươi hiểu không?

Thanh niên kia có chút ngượng ngùng nói.

- Ngươi ở rể?

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

Dù là ở đâu, hành động ở rể cũng rất hạ giá.

- Đúng vậy, cha ta tìm cho ta một mối hôn sự, chút nữa ta sẽ phải gả cho đại ma vương.]

Thanh niên kia đưa đám nói.

- Huynh đệ, ngươi có thể giúp ta một chút được không?

- Giúp? Ta phải giúp ngươi thế nào?

- Đơn giản, ngươi ở rể thay ta.

- Ngươi cảm thấy đối phương không nhận ra?

- Lúc đó sẽ che khăn đội đầu, ai có thể nhận ra chứ?

Nghĩ đến bộ dáng che khăn đội đầu, Diệp Hạo quả quyết lắc đầu nói.

- Nghĩ cũng đừng nghĩ.

- Huynh đệ, đến lúc đó ngươi tìm một cơ hội chạy trốn là được.

Thanh niên kia trở nên gấp gáp.

- Vậy sao ngươi không tìm một cơ hội chạy trốn?

- Đông Hoa các đang thu đệ tử, bỏ lỡ hôm nay sẽ phải đợi thêm mười năm.

Thanh niên kia nói xong liền quỳ xuống trước mặt Diệp Hạo.

- Huynh đệ, van ngươi.

- Ngươi không giải thích chuyện này cho cha ngươi sao?

Diệp Hạo im lặng nói.

- Cha ta cảm thấy ta thi không đậu, vả lại hắn nói lấy gia đình làm trọng.

Thanh niên kia nói xong nước mắt cũng chảy xuống.

- Huynh đệ, ngươi giúp ta một chút được không?

Bạn cần đăng nhập để bình luận