Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3195: Thần Vương Tự Mình Bồi Dưỡng

Chỉ có Thần Vương cấp mới có thể tạo ra pháp chỉ.

Pháp chỉ vừa ra, giống như Thần Vương đích thân đến.

Diệp Hạo nói xong lại lấy ra một tờ giấy làm từ Vương thạch, tiếp đó hắn lấy tinh thần niệm lực làm mực, đùng tay việt một hàng ký tự lên trên.

Từ Viện Viện nhìn thoáng qua đã cảm thấy hàng ký tự này ẩn chứa vô cùng vô tận áo nghĩa.

Biến hóa vô tận;

Thần bí khó lường.

Nhìn một chút nàng cảm thấy cả người phảng phất như đang ở giữa biển quyền ý.

Nàng giống như là một chiếc thuyền con, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật đổ.

Cũng đúng lúc này trong tai của nàng vang lên một thanh âm lạnh lùng.

- Trở về.

Từ Viên Viên cảm giác có thiên kiếm chém đứt mọi thứ.

Ngay sau đó nàng phát hiện mình đã về hiện thực.

- Vừa mới xảy ra cái gì?

- Những ký tự này chưa nói đến tu vi hiện tại của ngươi, cho dù là Thần Vương giống như ta cũng không có tư cách nghiên cứu nói.

Diệp Hạo mỉm cười nói ra.

- Vì sao?

- Tình huống của ta có chút đặc thù.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Thần Vương bình thường không phải là đối thủ của ta.

- Thần Vương bình thường không phải là đối thủ của ngươi, vậy Hạo Vương Cự Nhân tộc cũng không phải là đối thủ cảu ngươi?

Trong lòng Từ Viện Viện hơi động nói.

Diệp Hạo cười cười không nói gì.

Thế nhưng Từ Viện Viện lại hiểu nụ cười của Diệp Hạo có nghĩ gì.

Diệp Hạo hoàn toàn khinh thường Hạo Vương.

Sau một lúc Diệp Hạo đưa pháp chỉ cho Từ Viện Viện.

- Ngươi cất kỹ tấm pháp chỉ này.

Từ Viện Viện dùng hai tay nhận lẩy ròi bỏ vào túi càn khôn.

- Trong thời khắc nguy hiểm pháp chỉ sẽ bảo vệ ngươi an toàn.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nói cách khác bây giờ ngươi có thể đi ngang ở Vô Khuyết đại lục này rồi đấy.

- Ta cũng không dám.

Từ Viện Viện lắc đầu.

- Không phải ngươi là đại ma vương sao?

- Ở trước mặt ngươi, ta cảm thấy ta chính là cặn bã.

Từ Viện Viện vẫn tự biết mình.

- Lời như vậy không giống tính cách của ngươi.

Diệp Hạo ha ha cười nói.

Từ Viện Viện nhìn Diệp Hạo một cái.

- Ta . . . .

Nói đến đây Từ Viện Viện liền ngừng lại.

- Sao vậy?

- Ta muốn đi theo bước chân của ngươi.

Diệp Hạo nhìn Từ Viện Viện một hồi, vẫn khe khẽ lắc đầu.

- Ta khuyên ngươi vẫn nên giữ một khoảng cách với ta.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Địch nhân tương lai ta đối mặt, ngươi không thể nào tưởng tượng được đâu.

- Không quan trọng, cùng lắm thì chết thôi.

Từ Viện Viện nghiêm mặt nói.

- Chuyện tương lai để sau nói.

Diệp Hạo nói xong, hắn vung tay lên không gian ngăn cách bốn phía cũng tiêu tán theo.

Ánh mắt toàn trường đều rơi vào trên người Diệp Hạo và Từ Viện Viện.

- Vừa nãy là có chuyện gì?

Lão ẩu nhịn không được hỏi.

- Được rồi, ta muốn trở về tu luyện.

Diệp Hạo quẳng xuống một câu rồi xé rách không gian rồi rời khỏi nơi này.

- Lão sư, ngươi đừng đi.

Tống Diệu Võ gấp gáp gọi.

Nhưng nơi này nào còn thân ảnh của Diệp Hạo nữa,

- Từ tiểu cung chủ, lão sư ta ở nơi nào?

- Đang ở tiểu viện mà ta an bài.

Từ Viện Viện nói gấp.

Diệp Hạo có thể không quan tâm đến Tống Diệu Võ, nhưng Từ Viện Viện không thể không quan tâm.

- Có thể mang ta đi tới đó được không?

Tống Diệu Võ lấy lòng nói.

- Mời đi theo ta.

Từ Viện Viện nói khẽ.

Khi đến cổng sân, Tống Diệu Võ phát hiện ở cổng có một trận pháp, trận pháp này bao trùm toàn bộ tiểu viện.

- Cái này . . . Lão sư không muốn gặp ta sao?

Tống Diệu Võ có chút lo lắng hỏi.

Từ trận pháp mà Diệp Hạo bố trí, Tống Diệu Võ biết bản thân nếu tiến thêm một bước sẽ rơi vào trận pháp mà Diệp Hạo bố trí.

Dường như Diệp Hạo không thèm quan tâm đến hắn.

- Nếu không để ta đi hỏi một thử

Từ Viện Viện suy nghĩ một chút vẫn nói ra.

- Ngươi đừng làm bậy.

Tống Diệu Võ nhìn thấy Từ Viện Viện muốn đi vào, vội vàng ngăn cản nàng.

- Ngươi tưởng trận pháp này đơn giản sao? Cho dù là đối với tu vi của ta, tuỳ tiện xông vào cũng có thể bị đánh thành cát bụi.

Từ Viện Viện giật nảy mình.

- Không thể nào, ngươi là Hợp Thần cảnh đỉnh phong cơ mà?

- Ta không phải Hợp Thần cảnh đỉnh phong, bây giờ ta chỉ mới là Hợp Thần cảnh cao giai.

Tống Diệu Võ lắc đầu nói.

- Nhưng ta cảm thấy cho dù ta đến Hợp Thần cảnh đỉnh phong, cũng vẫn sẽ bị đánh thành cát bụi.

- Lúc trước ta tới đâu có trận pháp này?

Từ Viện Viện đột nhiên nhớ tới quá khứ.

- Trận pháp này chẳng qua là trận pháp quy mô nhỏ, đói với Thần Vương mà nói chỉ cần tiện tay là có thể bố trí được.

Tống Diệu Võ nhẹ nhàng nói.

- Thế nhưng tiện tay bố trí trận pháp chẳng lẽ vẫn có thể đánh chết Hợp thần cảnh đỉnh phong?

Từ Viện Viện hoàn toàn không thể hiểu được.

Chênh lệch giữa hai bên chỉ là một tiểu cảnh giới.

- Thần Vương bất tử, Thần Hoàng bất diệt.

Tống Diệu Võ nghiêm túc nói.

- Khi đến Thần Vương cảnh, thân thể sẽ hoàn toàn thay đổi, loại thay đổi này chẳng khác gì lột xác, chênh lệch giữa hai bên vượt ngoài sức ngươi tưởng tượng.

- Sao ngươi biết?

- Hạo vương nói.

- Hạo vương?

- Sau khi Hạo Vương đột phá, hắn dễ dàng đả thương nặng ba Hợp Thần cảnh đỉnh phong.

Tống Diệu Võ trầm giọng nói.

- Lúc ấy ta cũng ở hiện trường, hội trưởng công hội Trận Đạo chúng ta thậm chí ngay cả một chiêu cũng đỡ không nổi.

Dừng một chút Tống Diệu Võ nói tiếp.

- Sau đó hội trưởng hỏi Hạo Vương sử dụng mấy thành thực lực, ngươi đoán Hạo vương nói thế nào? Hắn nói còn chưa tới ba thành.

Nghe đến đây Từ Viện Viện không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.

Nàng biết Hợp Thần cảnh đỉnh phong và Thần Vương cảnh có khoảng cách, thế nhưng nàng không ngờ rằng chênh lệch lại lớn đến mức độ này.

- Đúng rồi, ba tháng nữa Hạo vương sẽ khai dàn giảng đạo ở tổng hội Trận Đạo, đến lúc đó ngươi có thể tới đó nghe.

Đột nhiên Tống Diệu Võ nghĩ đến một sự kiện.

- Thần Vương giảng đạo sao?

Từ Viện Viện tràn ngập chờ mong.

Lý giải về đại đạo của Thần Vương đã đến một cấp độ hoàn toàn mới.

Nó sẽ có trợ giúp rất lớn đối với Từ Viện Viện.

Mà lúc này Đại Thố đi ra cổng.

- Gặp qua tiểu thư.

- Tiểu thư?

Từ Viện Viện khẽ giật mình.

- Công tử nói về sau tám người chúng ta sẽ trở thành phụ tá đắc lực của tiểu thư.

Đại Thố vừa cười vừa nói.

- Còn nữa, tiểu thư ngươi có thể tự do ra vào trận pháp này.

- Chuyện này…

Từ Viện Viện nói đến đây lại nhìn qua Tống Diệu Võ.

- Tống hội trưởng, đây là bản ghi chép về trận đạo mà công tử đưa cho ngươi.

Lúc này Đại Thố đưa cho Tống Diệu Võ một cuốn sách.

Tống Diệu Võ nhận lấy, đại khái xem một phen.

Trong mắt của hắn tràn ngập thần sắc chấn kinh.

Bên trong là một vài chú thích của Diệp hạo về trận pháp, những trận pháp này đều khiến hắn có cảm giác tìm được một thế giới mới, phảng phất như Diệp Hạo đã mở ra một cách cửa mới cho hắn.

- Đa tạ lão sư.

Tống Diệu Võ thi lễ về phía Diệp Hạo.

Sau khi Tống Diệu Võ rời đi, Từ Viện Viện cũng theo đó rời đi.

Mà lúc này Đại Thố đi về trong sân.

- Tiếp theo ta sẽ tận lực tăng tu vi của các ngươi lên.

Diệp Hạo nhìn đám người Đại Thố nói.

- Về phần các ngươi có thể tăng lên đến mức nào, vậy phải nhìn tạo hoá của các ngươi.

Đám người Đại Thố đều tràn ngập chờ mong.

Bây giờ các nàng ít nhiều cũng đã biết một chút lai lịch của Diệp Hạo.

Thần Vương!

Hiện tại Thần Vương đang tự mình bồi dưỡng các nàng, chuyện này vinh hạnh cỡ nào chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận