Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3196: 8 Cái Thị Nữ Tăng Lên

- Công tử, ngươi sẽ ở Ma Vương cung bao lâu?

Đại Thố nhịn không được hỏi.

- Nửa năm.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

Nửa năm sau hắn cũng đã trở nên quen thuộc với quy tắc thiên địa nơi này.

Không sai.

Diệp Hạo vẫn luôn làm quen với quy tắc thiên địa nơi này.

Hắn phát hiện khi hắn vận chuyển đạo quả Cửu Thiên thiên hà, hắn sẽ bị áp chế một phần nào đó, mà khi hắn vận dụng đạo quả của Hồn Thiên thiên hà lại thông suốt không chút trở ngại nào.

- Công tử, trong vòng nửa năm chúng ta có thể tăng lên bao nhiêu đây?

Đại Thố cười khổ nói.

Quả thật các nàng có võ hồn huyền cấp trung giai, nhưng bây giờ các nàng chỉ mới có tu vi Thị Thần.

- Trong vòng nửa năm?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Đến lúc đó các ngươi sẽ biết.

Ban đầu Đại Thố luôn bảo trì thái độ hoài nghi với DIệp Hạo.

Thế nhưng từ khi Diệp Hạo chế tạo thời gian lĩnhh vực cho các nàng, trong mắt các nàng liền tràn đầy mong đợi.

Tỉ lệ thời gian 100:1.

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là bề ngoài các nàng tu hành ba tháng, nhưng trên thực tế là hai mươi lăm năm.

Ngay sau đó Diệp Hạo lại ném ra một quả bom khác.

Hắn vận dụng Đại Mộng Tam Thiên Niên.

Hiện tại Đại Mộng Tam Thiên Niên của Diệp Hạo đã đạt đến trình một chớt mắt trôi qua ba trăm năm.

Bởi vậy trên thực tế thời gian các nàng tu hành dài đến độ không thể đo được.

Vả lại Diệp Hạo còn sử dụng một vài dược liệu trân quý trợ giúp các nàng tăng cao tu vi và võn hồn.

Diệp Hạo phát hiện võ hồn cũng có thể tăng lên.

Khi ngươi đột phá cảnh giới, võ hồn của ngươi cũng sẽ tăng lên.

Trong vòng nửa năm đám người Đại Thố không ngừng đánh vỡ cảnh giới, tu vi các nàng tăng lên đồng thời võ hồn cũng tăng theo.

Hôm nay Diệp Hạo gọi đám người Đại Thố tới.

- Con đường sau này ta đã trải phẳng trước cho các ngươi, các ngươi chỉ cần khiên định tu hành, đặt chân đến Thần Vương cảnh là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

- Công tử, ngươi muốn rời đi?

Hai mắt Đại Miêu đẫm lệ mông lung nói.

Từ trước tới giờ Đại Miêu chưa từng nghĩ đến việc bản thân thật sự sẽ có một ngày đặt chân đến Hợp Thần cảnh.

Phải biết tổ sư của các nàng cũng không đặt chân đến cảnh giới này.

Mà bây giờ dưới sự trợ giúp của Diệp Hạo, nàng chỉ tốn vẻn vẹn nửa năm đã làm được.

Nói ra ai tin chứ?

- Công pháp ta truyền thụ cho các ngươi, các ngươi tuyệt đối không được tiết lộ cho bất luận kẻ nào biết.

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Ngoài ra ta cũng đã hạ cấm chế trong linh hồn của các ngươi, bất luận kẻ nào muốn nhìn trộm trí nhớ của các ngươi đều sẽ bị phản phệ. Đương nhiên nếu thực lực của đói phương vượt xa ta, cấm chế của ta sẽ xoá toàn bộ trí nhớ của các ngươi.

- Tạo hoá của công tử cao thâm, toàn bộ Vô Khuyết đại lục này ai có thể là đối thủ của ngươi chứ?

Đại Thố nhẹ nhàng nói.

- Một ngày nào đó Vô Khuyết đại lục sẽ nối liền với thiên địa, đến lúc đó các cao thủ chín vực sẽ va chạm lẫn nhau.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Bây giờ ta còn xa mới đạt tới cấp độ vô địch.

- Công tử, ngươi có thể mang bọn ta rời đi không?

Đại Thố mở to đôi mắt sáng ngời tràn ngập mong đợi nói.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Việc tiếp theo ngươi nên báo thù, báo đáp lòng tốt của ngươi.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp.

- Ta cũng phải đi theo con đường của mình.

Cũng đúng lúc này một nữ tử che mặt từ ngoài đi vào.

- Ngươi phải đi?

Diệp Hạo nhìn Từ Viện Viện nói.

- Đúng vậy, ta phải đi.

- Dẫn ta đi với.

Từ Viện Viện hào phóng nói.

Diệp Hạo lắc đầu.

Từ Viện Viện trầm mặc một hồi rồi tháo lụa mỏng trên mặt xuống.

Một khuôn mặt cực kỳ xấu xí bẩn thỉu xuất hiện ở trước mặt đám người Diệp Hạo.

Đám người Đại Miêu đều chấn động.

Trước đó các nàng cho rằng sở dĩ Từ Viện Viện che mặt là bởi vì dung mạo của nàng quá đẹp, dù sao từ dáng người của Từ Viện Viện cũng có thể tưởng tượng ra nàng là một nữ tử cực kỳ quyến rũ.

Bây giờ các nàng mới nhận ra mình đã nghĩ sai rồi.

- Có phải rất thất vọng không?

Từ Viện Viện tự giễu nói.

- Không hề.

Khiến Từ Viện Viện không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói câu này.

- Ta biết ngươi là Thần Vương cao quý, chỉ sợ từ lâu đã xem thấu được tướng mạo của ta.

Từ Viện Viện nói xong liền rơi lệ.

- Nửa năm này ngươi còn chả đụng vào ta dù chỉ một lần, là do ngươi chê ta xấu?

- Ta đang chờ ngươi tự mình tháo khăn che mặt xuống.

Diệp Hạo vừa nói vừa đưa cho Từ Viện Viện một bình ngọc.

- Đây là cái gì?

Từ Viện Viện khẽ giật mình.

- Đây là thuốc mà ta điều chế cho ngươi, sau khi ngươi xức lên sẽ khôi phục.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Từ Viện Viện không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Ý của ngươi là khuôn mặt ta có thể trị hết?

- Chẳng qua chỉ là trúng độc, tại sao không thể khôi phục?

Từ Viện Viện nhìn Diệp Hạo một cái rồi cầm bình ngọc rồi chạy đi như một làn khói.

Ước chừng qua vài phút đồng hồ, Từ Viện Viện hào hứng chạy tới, toàn bộ vết sẹo trên mặt nàng đều đã biến mất không thấy, thay vào đó là một gương mặt nghiêng nước nghiêng thành.

- Bây giờ ta có thể trở thành nữ nhân của ngươi không?

Từ Viện Viện đi tới trước mặt Diệp Hạo có chút xấu hổ nói.

- Không thể.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Vì sao?

Từ Viện Viện khổ sở nói ra.

- Ngươi và ta không phải người cùng một thế giới.

Diệp Hạo rất muốn nói lão tử không phải tên háo sắc chỉ cần nhìn thấy mỹ nữ đều nhận lời.

Huống chi bọn họ còn không cùng một thiên hà.

- Vậy ngươi có thể cùng ta đến tiệc trà của Hạo Vương được không?

Từ Viện Viện trầm mặc một hồi, vẻ mặt mong đợi hỏi.

- Chuyện này . . . ?

Diệp Hạo do dự.

- Sau khi kết thúc, ngươi đi đường của ngươi, ta đi đường của ta, ta cam đoan về sau sẽ không tiếp tục dây dưa với ngươi nữa.

Từ Viện Viện hết sức nghiêm túc nói.

- Được.

Từ Viện Viện đã nói đến mức độ này, Diệp Hạo cũng không thể tiếp tục cự tuyệt.

- Từ Viện Viện, về sau mấy người Đại Miêu sẽ là thị nữ thân cận của ngươi, ngươi thử sắp xếp thế nào?

Diệp Hạo chỉ vào đám người Đại Miêu nói.

Ánh mắt Từ Viện Viện không khỏi rơi vào trên đám người Đại Miêu.

Sau một khắc Từ Viện Viện chấn động.

Vì sao?

Nàng phát hiện không ngờ mình lại không nhìn thấu được tu vi của các nàng.

- Đại Miêu, bây giờ tu vi của ngươi là gì?

Từ Viện Viện nhẹ giọng hỏi.

- Hợp Thần cảnh đỉnh phong.

Lời nói của Đại Miêu khiến Từ Viện Viện phải lảo đảo.

Nói đùa cái gì?

Người mạnh nhất Ma Vương cung cũng chỉ là Sinh Thần cảnh cao giai mà thôi.

- Cái gì?

Trong lúc nhất thời Từ Viện Viện chưa kịp phản ứng.

- Hợp Thần cảnh đỉnh phong.

Khi nói câu này, Đại Miêu cũng thả ra một tia uy áp.

Tia uy áp này khiến hô hấp của Từ Viện Viện cũng phải đình trệ.

- Ngươi…tu vi của ngươi tại sao tăng lên đến mức độ này?

Từ Viện Viện làm động tác nuốt nước miếng một cái.

- Chuyện này…ta không thể nói cho tiểu thư.

Đại Miêu quả quyết lắc đầu.

Nàng dám nói sao?

Nói chính là chết.

Nhưng dù Đại Miêu không nói, Từ Viện Viện cũng biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Diệp Hạo.

- Các ngươi thì sao?

- Ta và Đại Miêu là Hợp Thần cảnh đỉnh phong, còn những người khác đều là Hợp Thần cảnh cao giai.

Lúc này Đại Thố mở miệng.

- Tám cường giả Hợp Thần cấp?

Từ Viện Viện nở nụ cười khổ.

- Ta cảm thấy hiện tại Ma Vương cung chúng ta có thể quét ngang toàn bộ Vô Khuyết đại lục rồi đấy.

- Tiểu thư, ý kiến này của ngươi không tệ.

Ánh mắt Đại Miêu lập tức phát sáng lên.

- Đúng vậy, tiểu thư, chúng ta kiên quyết ủng hộ quyết định của ngươi.

Đại Thố rất tán thành nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận