Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3199: Hạo Vương

Thần sắc trên mặt Mã Húc lập tức cứng lại.

- Tiền bối, mong ngài cho ta một đường sống.

Khi nói câu này toàn thân Mã Húc đều đang run rẩy, bởi vì từ trên người Đại Miêu hắn ngửi được mùi sát cơ.

- Vừa rồi nếu ngươi tự phế tu vi, vậy hiện tại ta tuyệt đối sẽ không giết ngươi.

Đại Miêu nói đến đây, lực lượng không gian xung quanh tiến hành chém đứt Mã Húc một cách tàn nhẫn.

Mã Húc ngay cả một tiếng kêu thảm còn chưa có đã hoá thành mảnh vỡ.

Nhìn thấy cảnh này, mặt của Trịnh Hồng Nghi tái xanh vì sợ hãi

- Ngươi . . . sao ngươi dám giết đại trưởng lão?

- Hôm nay chưa nói Mã Húc, cho dù hội trưởng công hội Trận Đạo ở đây, ta cũng giết không tha.

Đại Miêu lạnh lùng nói.

- Ngươi muốn giết lão phu?

Đại Miêu nói xong một giọng già nua nổ vang ở phía trên, một lão giả mặc áo xám xuất hiện.

Trên người lão giả kia tản ra khí tức cuồn cuộn, cả người phảng phất giống như một ngọn núi lửa sắp bộc phát, chỉ trong nháy mắt là có thể tiêu diệt tất cả.

Tu sĩ xung quanh đồng loạt lui lại, nhưng trong lòng bọn họ vẫn bao phủ bóng đen.

- Hội trưởng.

Nhìn thấy lão giả kia, Trịnh Hồng Y nhanh chóng bò tới bên cạnh hắn.

- Ngươi phải báo thù cho đại trưởng lão.

Tiết Vân Tiêu nhìn Trịnh Hồng Y một cái khẽ gật đầu nói.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ chém nàng thành muôn mảnh.

- Ngươi không thèm hỏi nguyên nhân luôn sao?

Đại Miêu thản nhiên nói.

- Lúc này ngươi cảm thấy ai đúng ai sai còn có ý nghĩa gì không?

Tiết Vân Tiêu nhìn Đại Miêu chậm rãi nói.

- Cũng phải, lúc này tranh luận ai đúng ai sai đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Đại Miêu nghĩ một hồi phát hiện hắn nói cũng có lý.

Ngươi cũng đã giết đại trưởng lão công hội Trận Đạo, chẳng lẽ còn muốn nói ta không có lỗi?

- Vậy phải nhìn xem nắm đấm của ai cứng hơn.

Tiết Vân Tiêu nói đến đây, một gốc cây xanh ngắt ướt át xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn.

Giống như một cây thông.

Bay vút lên bầu trời.

- Võ hồn Địa cấp.

- Chấn động mạnh như vậy, ngoại trừ võ hồn Địa cấp ra, ngươi cảm thấy còn có khả năng khác sao?

- Võ hồn của Tiết hội trưởng không phải chỉ là Huyền cấp đỉnh phong thôi sao?

- Đúng vậy, mười năm trước ta đã từng thấy hội trưởng xuất thủ, lúc đó võ hồn của hắn chỉ là Huyền cấp đỉnh phong.

- Tiến hội trưởng không phải đã đặt hân đến cảnh giới trong truyền thuyết kia rồi chứ?

- Không phải không có khả năng này.

Khi tu sĩ bốn phía thảo luận, Tiết Vân Tiêu cao ngạo nhìn Đại Miêu nói.

- Đoán chừng ngươi không ngờ rằng ta đã tiến một bước tới rất gần cảnh giới kia.

- Cho ngươi thêm một chút thời gian, có lẽ ngươi sẽ trở thành Thần Vương

Đại Miêu cười gật đầu một cái nói.

- Nhưng ngươi có biết ngươi rất ngu xuẩn không?

- Ngươi có ý gì?

Sắc mặt Tiết Vân Tiêu có chút khó coi.

Hắn là ai?

Hội trưởng công hội Trận Đạo.

Một trong những người đứng đầu Vô Khuyết đại lục.

- Ngươi ngu xuẩn ở chỗ khi chưa làm rõ thực lực của đối phương mà đã phơi bày toàn bộ lá bài tẩy của mình ra.

Nói đến đây Đại Miêu chợt quát một tiếng.

- Cút xuống cho ta.

Sóng âm như sấm sét nổ vang trong thức hải của hắn.

Cả người hắn giống như bị sét đánh từ không trung rơi rụng xuống.

Đợi đến khi hắn áp chế huyết dịch đang xao động trong cơ thể xong, sắc mặt hắn nhìn Đại Miêu lập tức thay đổi.

Thực lực của đối phương vượt qua hắn tưởng tượng.

- Làm sao có thể? Dù ngươi có mạnh hơn, cũng chỉ cùng giai với ta.

Khi nói câu này, cả người Tiết Vân Tiêu đều run rẩy.

- Thần Vương, không có khả năng, ta không hề cảm nhận được chấn động Thần Vương từ trên người ngươi.

- Trong cùng giai cũng phân biệt mạnh yếu, mà ngươi chính là tên yếu như gà.

Đại Miêu nói xong, nàng bước một bước về phía trước.

Tiết Vân Tiêu chỉ cảm thấy một bước này của Đại Miêu phảng phất như đạp vào trên ngực hắn.

Hắn lập tức phun ra một ngụm máu tươi, cả người lảo đảo lui về sau.

Toàn trường đều xôn xao.

Ai cũng không nghĩ tới Đại Miêu lại cường đại đến mức độ này.

Ngay cả hội trưởng công hội Trận Đạo Tiết Vân Tiêu cũng không phải là đối thủ.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Tiết Vân Tiêu đã không thể quản được đối phương gọi mình yếu như gà.

Lúc này Đạo Miêu lại nhìn về phía Diệp Hạo.

- Công tử, có giết hay không?

Đại Miêu vẫn biết phải trái.

Giết đại trưởng lão công hội Trận Đạo không sao, nhưng giết hội trưởng công hội Trận Đạo, như vậy cũng chính là đối địch với toàn bộ công hội Trận Đạo.

Đương nhiên trên thực tế dù có phải đối địch với toàn bộ công hội Trận Đạo thì đã thế nào?

Chẳng lẽ nàng quan tâm sao?

Nàng tin cho dù là Hạo Vương đã trở thành Thần Vương, nàng cũng có thể chống lại.

Dù sao nàng cũng tu hành thuật pháp kinh thế do Diệp Hạo truyền thụ.

Vả lại Diệp Hạo còn ban cho nàng một tấm pháp chỉ, cùng lắm thì vận dụng pháp chỉ giết Hạo Vương là được.

- Công tử?

Nghe được xưng hô của Đại Miêu, con ngươi Tiết Vân Tiêu lập tức co rụt lại.

Chẳng lẽ nói Diệp Hạo còn mạnh hơn cả Đại Miêu?

Nếu như vậy, tu vi của Diệp Hạo chí ít cũng phải là Thần Vương cảnh.

Mà đúng lúc này không biết ai kêu lên Hạo Vương đến, tiếp đó tu sĩ xung quanh đồng loạt tránh ra tạo thành một con đường.

Diệp Hạo quay sang nhìn.

Chỉ thấy một trung niên nam tử râu quai nón ngồi trong một chiến xa với bốn thiếu nữ xinh đẹp đi đến.

Quần áo bốn thiếu nữ kia nửa đóng nửa hở, còn bàn tay của hắn đang vui vẻ sờ loạn bên trên.

Khi chiến xa tới gần, ánh mắt Hạo Vương rơi vào trên người Tiết Vân Tiêu.

- Tiết Vân Tiêu, thực sự ngươi càng sống càng thụt lùi, ngay cả một tiểu nha đầu cũng đánh không lại.

- Hạo Vương, thực lực của tiểu nha đầu này thật sự không đơn giản.

Tiết Vân Tiêu cười khổ nói.

Lúc này Hạo Vương mới nhìn về phía Đại Miêu, đôi mắt hắn lập tức phát sáng lên nói.

- Về sau ngươi làm thị nữ thân cận của ta.

- Ngươi cho ta làm thị nữ thân cận của ngươi?

Đại Miêu cười hì hì hỏi.

- Đúng vậy, tướng mạo của ngươi so với rất nhiều thị nữ của ta dù không tính là tính là tuyệt sắc, nhưng vừa là Hợp Thần cảnh đỉnh phong mà dáng dấp lại không tệ, ngươi chính là người duy nhất.

Hạo Vương gật đầu nói.

- Nói đến ta còn chưa biết mùi vị của nữ tử Hợp Thần cảnh đỉnh phong như thế nào nữa?

- Vô sỉ.

Từ Viện Viện nhịn không được mắng một câu.

Hạo Vương không khỏi nhìn về phía Từ Viện Viện.

Khi hắn nhìn thấy Từ Viện Viện, ánh mắt hắn lập tức phát sáng.

- Không tệ, ngươi có thể làm tiểu thiếp của ta, ta cho ngươi một danh phận.

Từ Viện Viện vừa thẹn vừa giận.

- Ai muốn làm tiểu thiếp của ngươi?

- Ngươi dám cự tuyệt?

Hạo Vương lập tức híp mắt lại.

Khi chưa trở thành Thần Vương, Hạo Vương đã là đệ nhất cường giả Vô Khuyết đại lục, chỉ cần là nữ tử mà hắn coi trọng, không có một người nào thoát khỏi lòng bàn tay của hắn.

Lại càng không cần phải nói hiện tại hắn đã là cường giả Thần Vương.

Ai dám làm trái ý hắn?

- Ngươi cho rằng ngươi là ai?

Từ Viện Viện nhìn Diệp Hạo ở bên cạnh một cái rồi lạnh lùng nói.

Nếu Diệp Hạo không có ở đây, Từ Viện Viện cũng sẽ không dám nói lời như vậy.

Mỗi nàng chết thì không sao, nhưng sẽ liên luỵ tới toàn bộ Ma Vương cung.

- Tốt tốt tốt.

Hạo Vương nói liên tục ba chữ tốt.

- Ta quyết định lột sạch ngươi tại đây, sau đó sủng hạnh ngươi trước mặt mọi người.

- Ngươi muốn sủng hạnh nữ nhân của ta?

Đúng lúc này Diệp Hạo mở miệng.

Có một số việc Diệp Hạo có thể bỏ qua, nhưng có một số việc hắn nhất định phải tính toán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận