Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3204: Lại Một Cái Đại Ma Vương

Đợi đến khi hơn ngàn người máy đào hết mấy trăm vạn vương thạch xong, đám người Diệp Hạo mới trở về chiến hạm.

Đại Miêu đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

- Công tử, những người máy này có tu vì gì?

- Đa phần đều là Thần Vương.

- Cái gì?

Từ Viện Viện chấn động.

- Ý của ngươi là mấy ngàn người máy này đều là Thần Vương?

Từ Viện Viện bị giật mình được không?

Nói đùa cái gì?

Những người máy này đều là Thần Vương?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Chiếc chiến hạm này gồm có ba Thần Hoàng cao giai, chín Thần Hoàng trung kỳ, hai mươi bảy Thần Hoàng sơ kỳ, một trăm Thần Vương đỉnh phong, ba trăm Thần Vương cao giai, một ngàn Thần Vương trung giai, ba ngàn Thần Vương sơ kỳ.

Dừng một chút Diệp Hạo nói tiếp.

- Nói cách khác vừa rồi đào mỏ có không ít Thần Hoàng cấp.

- Vậy tại sao vừa rồi tộc trưởng Tử Điêu nhất tộc không phát hiện ra?

Từ Viện Viện không hiểu nói.

- Năng lượng của những người máy này hắn có thể phát hiện ra?

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Không phải Diệp Hạo xem thường tộc trưởng Tử Điêu nhất tộc, hắn tin cho dù là Thần Vương đỉnh phong cũng không thể nàp phát hiện ra tu vi của đám người máy này.

- Chờ đã.

Từ Viện Viện đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

Đám người máy này đều là Thần Hoàng, Thần Vương?

Hơn một trăm Thần Hoàng, hơn ba ngàn Thần Vương?

- Lấy năng lượng của chiếc chiến hạm này chẳng lẽ có thể quét ngang toàn bộ Đệ Nhất vực?

- Đệ Nhất vực vẫn có Cấm Kỵ cấp trấn giữ.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi có thể hoành hành không sợ.

- Ta là người khiêm tốn.

Từ Viện Viện lười nói.

Ngươi là người khiêm tốn?

- Công tử, bây giờ chúng ta đi đâu?

- Đi Vạn Lôi đại lục nhìn thử.

- Công tử, có chuyện ta không hiểu.

Đại Miêu suy nghĩ một hồi cuối cùng vẫn hỏi.

- Ngươi nói.

- Lấy năng lực của công tử, cho dù tiến về đệ nhị vực cũng dư xài, vì sao ngươi còn muốn tới đại lục trung đẳng như Vạn Lôi đại lục?

Đại Miêu hỏi nghi ngờ trong lòng.

- Bởi vì ta còn đang làm quen với nơi này.

Diệp Hạo nhìn Đại Miêu nói.

- Làm quen với nơi này?

Trong mắt Đại Miêu tràn đầy nghi hoặc.

- Tương lai ngươi sẽ biết.

Chẳng lẽ Diệp Hạo phải nói cho Đại Miêu biết hắn không phải là người của tinh hà này sao?

Lấy tâm cảnh và tu vi của Diệp Hạo, lúc nào cũng có thể tăng tu vi đến Siêu Thoát cảnh.

Vì sao hắn vẫn không tăng lên đây?

Chính là vì muốn dần dần thích ứng từ dưới lên, chỉ có như vậy đạo quả của hắn ở thế giới này mới ổn định hơn.

Đại đai của Hồn Thiên thiên hà, Diệp Hạo cũng rất coi trọng.

Hắn cần phải hiểu nhiều hơn, mà đi từ dưới lên trên chính là cách tốt nhất.

Vạn Lôi đại lục!

Chiến hạm lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở phía trên Vạn Lôi đại lục.

- Xem thử chỗ nào phồn hoa nhất?

Diệp Hạo dò hỏi chiến hạm.

Chiến hạm lập tức khởi động quét hình.

Rất nhanh đã có câu trả lời.

- Phía Đông Bắc.

- Đi qua.

Chiến hạm phá mở qua không gian trực tiếp giáng lâm tới trên một tông môn.

Diệp Hạo phất tay thu chiếc chiến hạm vào rồi mang theo Đại Miêu và Từ Viện Viện từ từ đi xuống.

- Đại ma vương chọn rể.

- Đại ma vương chính là đệ nhất mỹ nữ Vạn Lôi đại lục ta, nếu ai có thể được đại ma vươgn coi trọng, chí ít có thể rút ngắn mấy trăm năm phấn đấu.

- Mấy trăm năm? Mấy trăm năm là ngươi có thể tăng lên tới Hợp Thần cảnh?

- Ta nghe nói thiên kiêu khắp nơi đều đến.

- Nhưng không phải cũng có thể ôm mỹ nhân về.

Nghe tu sĩ bốn phía thảo luận, Đại Miêu ngây ngẩn cả người.

- Tiểu thư, tại sao Vạn Lôi đại lục cũng có đại ma vương?

- Ta . . . Ta cũng không biết. T

ừ Viện Viện có chút kinh hoảng nói.

- Nhưng ta cảm thấy ta có liên quan đến đại ma vương này.

- Trên thế giới này có nhiều chuyện trùng hợp như vậy sao?

Diệp Hạo lạnh nhạt nói.

- Về phần giữa các ngươi có quan hệ hay không, vào xem chẳng phải sẽ biết.

Diệp Hạo nói xong liền dắt tay Từ Viện Viện và Đại Miêu biến mất ngay tại chỗ.

Đợi đến khi xuất hiện đã ở trong một căn phòng ngăn nắp.

Đôi mắt của một thị nữ cầm kiếm bỗng nhiên loé ra tia lạnh lẽo, cùng lúc đó thanh kiếm trong tay nàng loé ra thanh âm long ngâm.

- Tiểu Luật, không được làm càn.

Lúc này một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành đặt cuốn sách trong tay xuống, nàng nhìn thị nữ kia quát lớn.

Tiểu Luật lui về phía sau mấy bước, thu hồi tư thế chiến đấu.

Ánh mắt nữ tử kia rơi vào trên người Từ Viện Viện.

- Lúc này ngươi không nên tới tìm ta.

- Bởi vì ta nên nàng đến sớm hơn.

Diệp Hạo cười nói.

- Không sao, nếu đã đến, vậy qua đây.

Nữ tử kia hơi hơi trầm ngâm nói.

Từ Viện Viện không hiểu sao lại hoảng hốt.

- Chúng ta có quan hệ gì?

- Năm đó ta chém ra một tia tàn hồn.

- Tia tàn hồn kia chính là ta?

Từ Viện Viện lập tức hiểu ra.

- Không sai.

- Vậy kết cục của ta sẽ thế nào?

Từ Viện Viện bất an nói.

- Trở về bản thể.

Nữ tử kia nhàn nhạt nói.

- Ngươi vốn là người xuống đại lục hạ đẳng để tu hành, thứ ta cần là những hiểu biết của ngươi về thế giới phàm trần, nói như vậy ngươi hiểu chưa?

- Vậy ta thì sao? Sẽ biến mất khỏi thế gian này?

- Ngươi và ta vốn là một thể, ta tồn tại, ngươi cũng tồn tại.

Nữ tử kia giải thích nói.

- Bởi vậy không hề có chuyện ngươi biến mất khỏi thế gian này.

- Nhưng đến lúc đó ta không có suy nghĩ của bản thân, vậy ta vẫn là ta sao?

Từ Viện Viện cầu khẩn nhìn nữ tử kia nói.

- Có thể không thu lại tia tàn hồn này được không?

- Không thu lại sợi tàn hồn này, ta cũng sẽ không hoàn chỉnh, tương lai sẽ ảnh hưởng đến đại đạo của ta.

Nữ tử kia lắc đầu.

Có một số chuyện có thể bỏ qua, nhưng cũng có một số chuyện lại không thể như thé.

- Diệp Hạo, có thể giúp ta được không?

Từ Viện Viện nắm lấy cánh tay Diệp Hạo nios.

Diệp Hạo trầm mặc.

Chuyện này giúp thế nào?

Nó liên quan đến đại đạo của người ta?

Nếu ngươi ngăn cản cũng chính là tự cắt đi con đường của người ta.

- Có phải ngay từ ban đầu ngươi đã nhìn ra ta không hoàn chỉnh, cho nên ngươi mới không muốn đụng vào ta?

Lúc này Từ Viện Viện đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Ta không muốn dính líu quá nhiều đến nhân quả, mặc dù ta vốn cũng không quan tâm đến nhân quả lắm.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Thì ra ta chỉ là một quân cờ.

Từ Viện Viện tuyệt vọng nói.

- Ngươi nên trở về.

Lúc này nữ tử kia mở miệng nói.

- Chờ đã.

Từ Viện Viện trầm mặc một chút trầm giọng nói.

Sau một lúc Từ Viện Viện nhìn về phía Đại Miêu nói.

- Sau khi ta chết nhờ ngươi chăm sóc tốt Ma Vương cung.

- Ta biết.

Đại Miêu nghiêm túc nói.

- Ngươi có yêu ta không?

Từ Viện Viện nhìn Diệp Hạo.

Trong mắt nàng tràn đầy hi vọng.

Nàng muốn một đáp án.

- Không có.

Diệp Hạo lắc đầu.

Từ Viện Viện nở nụ cười khổ.

- Thì ra từ đầu đến giờ đều là ta tự mình đa tình.

Nói xong nàng nhìn về phía nữ tử kia nói.

- Ngươi có thể bắt đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận