Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3205: Trùng Hợp Quá Nhiều

Tâm thần nữ tử kia khẽ động, thân thể Từ Viện Viện liền hoá thành một tia sáng chói mắt xuyên qua trán rồi nhập vào thức hải của nàng.

Khí tức của nữ tử kia cũng dần dần tăng trưởng không ít.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nữ tử kia mới khẽ thở dài một hơi.

- Cuối cùng vẫn không viên mãn.

- Cái này cho ngươi.

Diệp Hạo đưa cho nữ tử kia một viên thần đan.

Trên mặt nàng vô cùng kinh ngạc.

- Đây là thần đan gì?

- Tăng Hồn đan.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta luyện chế.

Nữ tử kia trầm ngâm một chút rồi nuốt vào.

Rất nhanh trên mặt nàng tràn ngập thần sắc không thể tin được.

- Đan lực của một viên thần đan này?

Đan lực của viên thần đan này quá mức dồi dào, giống như một ngọn lửa cháy hừng hực khiến tay chân xương cốt nàng cơ hồ như muốn bốc cháy.

Nàng biết đây là bởi vì năng lượng trong viên thần đan này quá lớn.

- Cũng không tệ lắm phải không?

Diệp Hạo cười híp mắt hỏi.

- Nào chỉ đơn giản là không tệ chứ?

Nữ tử kia trầm giọng nói.

- Linh hồn của ta còn mạnh hơn dự đoán gấp mấy lần, vả lại một viên thần đan này cũng gội rửa thể xác tinh thần ta, chuyện này chẳng khác gì một lần lột xác.

Nói đến đây, nàng dùng ánh mắt tràn ngập nóng bỏng nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

- Vấn đề này ta nên hỏi ngươi mới phải.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Vì sao lúc ta giáng lâm đến Vô Khuyết đại lục thì gặp ngươi, bây giờ tới Vạn Lôi đại lục cũng lại gặp ngươi?

- Ta không hiểu ý của ngươi.

Trên mặt nữ tử kia lộ ra vẻ mờ mịt.

Diệp Hạo nhìn nữ tử kia thật sâu rồi nói.

- Ngươi có biết ngươi và Từ Viện Viện, ai đáng thương hơn không?

- Ngươi có ý gì?

Sắc mặt của nữ tử kia thay đổi rõ rệt.

Bởi vì tựa hồ nàng cũng đã đoán ra được một phần nào đó.

- Không sai, giống như Từ Viện Viện không biết mình là một tia tàn hồn, ngươi cũng không biết mình cũng là một tia tàn hồn.

Diệp Hạo nhìn nữ tử kia bình tĩnh nói.

- Chỉ là không biết tương lai khi ngươi gặp bản tôn của ngươi, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?

Khuôn mặt nữ tử kia lộ ra vẻ kinhn hoảng.

- Ta không muốn bị xoá đi.

- Ta cảm thấy ngươi không thể cự tuyệt được.

Diệp Hạo nhìn nữ tử kia chậm rãi nói.

- Ngươi có thể giúp ta không?

Nữ tử kia nhìn Diệp Hạo cầu khẩn nói.

- Ngươi vốn là một tia tàn hồn của đối phương, bản tôn muốn đưa ngươi trở về, chỉ cần một ý niệm mà thôi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Ngươi cảm thấy ta làm sao giúp ngươi đây?

Nữ tử kia giống như bị rút ra xương cốt, mềm nhũn ngồi thẫn thờ ngồi trên mặt đất.

Diệp Hạo lẳng lặng nhìn một màn này, trong lòng tràn đầy cảm khái.

Tương lai khi hắn thu lại tâm ma, tên đó có như vậy không?

Đoán chừng sẽ có.

Hắn đã có ý thức của mình từ lâu.

Nói cách khác hắn đã là một sinh mệnh độc lập từ lâu.

Nhưng vì bản tôn hoàn chỉnh, Diệp Hạo vẫn phải làm như vậy.

Không có lựa chọn khác.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nữ tử kia đứng lên.

- Giới thiệu một chút, ta là Từ Viện Viện, ở Vạn Lôi đại lục này người ta gọi ta là đại ma vương.

- Không ngờ ngươi và nàng cùng một tên.

Diệp Hạo thổn thức nói nói.

Mà lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Đại Miêu.

Đại Miêu không khỏi lui về sau một bước.

- Công tử, tiểu thư thật sự đã chết rồi sao?

Đại Miêu bất an nói.

- Ngươi đang sợ cái gì?

Diệp Hạo nhìn Đại Miêu nói khẽ.

- Ta lo công tử cũng sẽ giết ta?

Đại Miêu bất an nói.

Trước đó dù thế nào Đại Miêu cũng không ngờ rằng Diệp Hạo lại thờ ơ nhìn Từ Viện Viện chết.

Đúng vậy.

Thờ ơ.

Ở trong mắt Đại Miêu, Diệp Hạo thờ ơ.

- Ngươi đang trách ta.

Từ ánh mắt của Đại Miêu, Diệp Hạo có thể đọc hiểu được suy nghĩ của nàng.

- Nếu ngươi ngăn cả, ta tin tiểu thư sẽ không chết.

Đai Miêu trầm mặc nửa ngày rồ mới nói.

- Ta có thể ngăn cản được lúc này, nhưng không thể ngăn cản được cả đời.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Ngươi biết đứng sau lưng nàng là ai không?

- Ai?

- Một người mà ngươi không có cách nào tưởng tượng được, một nhân vật đứng sừng sững ở đỉnh cao.

Diệp Hạo cảm khái nói.

- Ta không hiểu.

Đại Miêu nghĩ một lát vẫn lắc đầu nói.

- Lấy thực lực của ngươi bây giờ ta cảm thấy có thể quét ngang Đệ Nhất vực.

- Bây giờ ngươi còn chưa ra khỏi Đệ Nhất vực, ngươi làm sao biết thế giới này rộng lớn cỡ nào?

Diệp Hạo than nhẹ khẽ thở dài.

- Ta muốn trở về.

Đại Miêu nhìn Diệp Hạo nói.

Khi nói câu này, nàng cực kỳ khẩn trương.

- Ta để một người máy đưa ngươi về.

Diệp Hạo nói xong liền triệu hoán một người máy Thần Hoàng cấp sơ kỳ ra.

- Ngươi đưa Đại Miêu về Vô Khuyết đại lục, còn nữa về sau không cần trở về, sau này Đại Miêu chính là chủ nhân của ngươi.

Vẻ mặt Đại Miêu bất giác thay đổi.

- Công tử.

- Dù sao chúng ta cũng quen một đoạn thời gian, đây là món quà cuối cùng ta cho ngươi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Trở về đi, sống ở Vô Khuyết đai lục cho tốt.

Đợi đến khi người máy đưa Đại Miêu rời khỏi, Từ Viện Viện mới mở miệng nói.

- Đệ Nhất vực sắp hỗn loạn, có vài tên gia hoả bắt đầu thu hoạch đại lục hạ đẳng.

- Đây cũng là lý do vì sao ta lại đưa cho Đại Miêu người máy Thần Hoàng sơ kỳ.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ta tin có người máy đẳng cấp này, tự vệ hẳn sẽ không có bao nhiêu vấn đề.

- Thì ra ngươi cũng đã nhận ra.

Ánh mắt Từ Viện Viện loé lên nói.

Diệp Hạo rất muốn nói nơi của chúng ta đã loạn từ lâu, bên phía các ngươi cũng nên loạn lên rồi.

Nếu không đến lúc đó làm sao có thể bắt đầu chinh chiến giữa các thiên hà?

- Ngươi cảm thấy Vạn Lôi đại lục chúng ta nên ứng phó với nguy cơ trước mắt như thế nào?

- Kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn.

- Kẻ phù hợp mới có thể sinh tồn?

- Ngươi kêu chúng ta nên khúm núm hay liều mạng chống lại đây?

- Chuyện này phải xem xét đến tình hình phát triển của trận chiến.

Từ Viện Viện trầm mặc.

- Không phải hôm nay ngươi muốn tỷ võ tìm rể sao?

Diệp Hạo dời chru đề.

- Bây giờ ta không có tâm tư.

Từ Viện Viện nhìn Diệp Hạo một cái.

- Đừng, ngươi không biết bên ngoài có bao nhiêu người trông mong đâu?

- Vậy ta chọn ngươi, được không?

Từ Viện Viện trầm mặc một chút rồi nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi làm như vậy là không phù hợp với quy tắc.

Diệp Hạo quả quyết cự tuyệt.

- Bên ngoài có nhiều người chờ đợi ngươi như vậy, ngươi cũng phải cho người ta một cơ hội mới phải.

- Ngươi sợ dính đến nhân quả?

Từ Viện Viện cũng nhận ra nguyên do.

- Ta chỉ không muốn bị đối thủ của ta gài bẫy.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Cuối cùng còn không phải do sợ?

Từ Viện Viện nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta sợ cái gì?

Diệp Hạo lớn tiếng nói.

- Dù bây giờ người đó có đứng trước mặt ta, ta cũng không sợ.

- Có đúng không?

Lời nói của Diệp Hao vừa dứt, một thanh âm trong trẻo đã rơi vào trong tai hắn.

- Nếu như ta đoán không lầm, ngươi là đồ đệ của Cơ Phượng Hoàng?

Diệp Hạo nhìn xung quanh một cái thản nhiên nói.

- Ngươi quả nhiên thông minh.

Trong lời nói của nữ tử kia tràn đầy kinh ngạc.

- Thế gian này có nhiều sự trùng hợp như vậy, chắc chắn sư tôn ta đã bị theo dõi, đó cũng là lý do vì sao khi ta vừa mới truyền tống, ngươi liền xuất hiện ở bên người ta.

Diệp Hạo nhếch miệng cười nói.

- Chỉ đáng tiếc ta quá thông minh, liếc mắt một cái thấy ngay.

Bạn cần đăng nhập để bình luận