Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3207: Liên Thủ Bức Bách

- Vậy ta đi sắp sắp chỗ ở cho ngươi.

Nữ tử trung niên vội vàng nói,

Nàng là cung chủ đời trước của Ma Vương cung, tu vi đã đạt đến Thần Vương cảnh sơ kỳ.

- Quên đi, đừng làm nữa.

Chu Thải Điệp không ngờ rằng Từ Viện Viện lại nói như vậy.

Sau khi Từ Viện Viện biết thân phận của mình, nàng cũng không còn cảm thấy hứng thú với chuyện chọn rể nữa.

Dù sao trước sau gì nàng cũng phải chết.

- Viện Viện, lúc này ngươi không được hành động theo cảm tính, nếu không ngươi sẽ đắc tội với toàn bộ thiên kiêu trong đại lục.

Chu Thải Điệp gấp gáp nói.

Từ Viện Viện trầm mặc không nói.

Nỗi khổ trong lòng nàng phải kể với ai đây?

- Viện Viện, dù ngươi đi ngang qua sân khấu cũng phải có câu trả lời thích đáng với những thiên kiêu này.

Chu Thải Điệp nói tiếp.

- Không thành vấn đề.

Từ Viện Viện để lại một câu rồi đi ra cửa.

Đợi đến khi Từ Viện Viện rời đi, nàng không khỏi nhìn về phía Diệp Hạo.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Nàng không biết khi nào mình sẽ chết.

Diệp Hạo trầm mặc một lúc rồi nói.

- Cái gì?

Sắc mặt Chu Thải Điệp đại biến nói.

Sau một khắc nàng nhìn về phía Diệp Hạo hỏi.

- Chẳng lẽ công tử cũng không thể ngăn cản?

Lúc Diệp Hạo động thủ, Chu Thải Điệp liền nhận ra tu vi của Diệp Hạo còn cao hơn nàng.

- Ngươi biết người ra tay với Từ Viện Viện có tu vi gì không?

Diệp Hạo nhìn Chu Thải Điệp nói.

- Chẳng lẽ Thần Hoàng?

- Trên cả Thần Hoàng?

Trái tim của Chu Thải Điệp không khỏi chậm nửa nhịp.

Nghe đồn Vạn Lôi đại lục có Thần Hoàng, nhưng chưa từng có ai gặp qua.

Mà bây giờ Diệp Hạo lại nói địch nhân của Từ Viện Viện còn trên cả Thần hoàng.

Như vậy thì làm sao chống lại đây?

Căn bản không thể đánh được.

- Vì sao Từ Viện Viện lại chọc phải nhân vật như vậy?

Chu Thải Điệp lo lắng.

- Từ Viện Viện chỉ là một tia tàn hồn của vị kia.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

Chuyện này cũng không cần phải giấu diếm, hắn tin Chu Thải Điệp sớm muộn gì cũng sẽ biết.

- Một tia tàn hồn?

Nghe đến đây Chu Thải Điệp trầm mặc lại.

Từ Viện Viện là nữ tử kinh diễm nhất mà nàng từng gặp.

Nhưng bây giờ nàng mới biết người ta chỉ là một tia tàn hồn?

Nếu vậy bản tôn của Từ Viện Viện là nhân vật gì chứ?

Khó có thể tưởng tượng.

- Công tử, nếu ngươi biết những thứ này, không biết ngươi có thể ngăn cản được hay không?

- Loại chuyện này trừ phi đối phương chủ động từ bỏ, bằng không căn bản cũng không còn cách nào khác.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Ngươi cảm thấy ai có thể chịu được việc linh hồn của mình không hoàn chỉnh?

Chu Thải Điệp nở nụ cười khổ.

Ai có thể chịu đựng?

Không một ai.

Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, Chu Thải Điệp cũng tuyệt đối không thể nào từ bỏ tàn hồn của mình.

Trừ phi là đứng trước nguy cơ sinh tử.

Tựa hồ xem hiểu ánh mắt của Chu Thải Điệp, Diệp Hạo nói tiếp.

- Cho dù ta dốc toàn lực cũng không nắm chắc có thể chiến thắng được đối phương, ngươi cảm thấy dưới tình huống này ta làm sao có thể ép buộc được đối phương đây?

Diệp Hạo cũng không phải là bắn tên không đích.

Khương Sùng Minh nói Cơ Phượng Hoàng là Chúa Tể cường đại nhất tinh hà Hồn Thiên.

Nếu như vậy, đệ tử của nàng dù không nói trò giỏi hơn thầy cũng không xê xích gì nhiều.

Diệp Hạo thật sự không có quá nhiều nắm chắc.

Quả thật hắn có rất nhiều át chủ bài, nhưng thân là thiên kiêu ưu tú nhất thế hệ tuổi trẻ thiên hà Hồn Thiên, Đế Cơ chẳng lẵ không có cơ duyên nghịch thiên sao?

Diệp Hạo tuyệt đối không tin.

Nghe đến đây, trái tim của Chu Thải Điệp cũng dần chìm xuống.

Nàng biết Từ Viện Viện không có khả năng sống sót, nghĩ tới đây nước mắt nàng liền rơi xuống.

Những năm này Chu Thải Điệp vẫn luôn coi Từ Viện Viện là nữ nhi của mình, nhưng bây giờ Từ Viện chuẩn bị phải rời khỏi nàng.

Chu Thải Điệp hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Mà lúc này một nữ tử trung niên vội vàng xông vào.

- Tông chủ, không xong, đám thiên kiêu thấy thiếu cung chủ mãi không lộ diện, bây giờ đang làm ầm lên.

- Vậy thì bắt hết lại.

Chu Thải Điệp tức giận nói.

- Nhưng đối phương là Lôi Minh, người nổi bật trong thế hệ trẻ.

- Bất kể là ai, chỉ cần gây chuyện, bắt hết.

Chu Thải Điệp tức giận nói.

Chuyện sắp xảy ra với Từ Viện Viện khiến Chu Thái Điệp gần như mất khống chế.

Lúc này nàng sao còn tâm tư quản chuyện tìm con rể chứ?

Trưởng lão kia hiển nhiên cũng không ngờ rằng Chu Thải Điệp lại dứt khoát như vậy, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

- Ta sẽ làm ngay bây giờ.

- Chờ đã.

Ngay lúc trưởng lão kia muốn rời khỏi, Chu Thải Điệp đột nhiên nhớ ra.

- Ngươi nói cái gì? Lôi gia Lôi Minh?

- Đúng vậy, Lôi gia Lôi Minh.

Trưởng lão kia gật đầu nói.

- Ngoại trừ Lôi Minh ra còn có ai không?

Chu Thải Điệp trầm mặc một chút mở miệng nói.

- Bàn gia, Bàn Tấn.

- Bàn gia, Bàn Tấn.

Nghe được cái tên này, Chu Thải iệp giật mình.

- Được rồi, để ta đi xem thử.

Vô luận là Lôi gia hay Bàn gia đều là gia tộc đứng đầu Vạn Lôi đại lục.

Ma Vương cung dù lớn mạnh nhưng cũng không thể trêu chọc nổi hai nhà này.

Vả lại trừ hai nhà này ra chắc chắn vẫn còn có thế lực khác.

Đợi đến khi Chu Thải Điệp đi tới đài luận võ chọn rể, nàng phát hiện nơi này đã loạn lên một đống.

Lấy Lôi Minh và Bàn Tấn cầm đầu đám thiên kiêu kêu gào muốn đập Ma Vương cung.

Nhiều thị vệ phụ trách duy trì trật tự bị đả thương nặng nằm trên mặt đất.

Chuyện này cũng rất bình thường.

Phải biết đám thiên kiêu này tu vi đa phần đều ở Hợp Thần cảnh trung kỳ, có thể chống lại họ chí ít cũng phải là Hợp Thần cao giai thậm chí là đỉnh phong.

Mà đạt đến cấp độ này, cơ hồ đều là cao tầng Ma Vương cung.

Nhưng cao tầng Ma Vương cung lại không thể ra tay tuỳ tiện.

Cuối cùng đây là do thế hệ tuổi trẻ náo loạn, thế hệ tuổi trẻ của Ma Vương cung có thể xuất thủ ngăn lại, nhưng thế hệ trước lại không được.

Dù sao đám người Lôi Minh cũng không đánh quá ác.

- Các ngươi đang làm cái gì vậy hả?

Chu Thải Điệp quát lớn.

Chu Thải Điệp nói xong, toàn trường bình tĩnh trở lại.

Không bình tĩnh cũng không được.

Trong giọng nói của Chu Thải Điệp ẩn chứa một tia uy áp Thần Vương.

Toàn bộ mọi người ở đây đều bị chấn nhiếp.

Nhưng ngay sau đó Lôi Minh cười lạnh nói,

- Chu cung chủ, vì sao đến bây giờ Tiểu Ma Vương vẫn chưa xuất hiện, làm sao, nghĩ chúng ta dễ chọc lắm sao?

- Không hề.

Chu Thải Điệp nhìn Lôi Minh một cái nios.

- Lúc này Tiểu Ma Vương đang bận, chẳng mấy chốc nữa sẽ ra.

- Đang bận? Sao ta lại nghe nói trong phòng của Tiểu Ma Vương có một nam tử?

Lôi Minh cười lạnh nói.

- Ai nói?

Chu Thải Điệp nói xong, trong mắt loé lên tia lạnh lẽo.

Chẳng lẽ là nàng ta?

Lúc này Chu Thải Điệp nghĩ đến thị nữ của mình.

Đương nhiên cũng có thể nói là thị nữ của Tiểu Ma Vương.

Nhưng lúc này không nên suy nghĩ về vấn đề này.

- Có phải là thật hay không, chúng ta tới nhìn chẳng phải sẽ biết.

Lôi minh nói.

- Không sai, nếu thật sự có nam tử ở trong phòng của Tiểu Ma Vượng, vậy nghĩa là Ma Vương cung đang đùa bỡn chúng ta.

Bàn Tấn nhìn xung quanh nghiêm túc nói.

- Ta nghĩ Chu cung chủ sẽ không cự tuyệt yêu cầu nhỏ này của chúng ta.

Một thanh niên khác nhàn nhạt nói.

Chu Thải Điệp đúng thật là Thần Vương!

Nhưng sau lưng những người này, ai mà không có Thần Vương chứ?

Bây giừo bọn hắn liên hợp lại căn bản không sợ Ma Vương cung.

- Nếu ta nói không được thì sao?

Trong mắt Chu Thải Điện loé ra tia lạnh lẽo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận