Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3222: Ngươi Nuôi A

- Huyết mạch của khối đại lục này đã bị thôn phệ một phần mười, ngươi định làm gì với nó?

Phượng Tuyết chỉ vào huyết mạch đang chảy nhẹ giọng hỏi.

- Đế từ đâu thì trở về từ đó.

Diệp Hạo trầm mặc một chút nhẹ nhàng nói.

Diệp Hạo vừa nói đến đây, hắn đã cảm thấy từ trong hồ truyền ta một thanh âm hít thở.

Dù âm thanh kia không lớn nhưng Diệp Hạo vẫn có thể nghe rõ ràng.

Hắn vung tay lên, năng lượng như thuỷ triều tản ra tạo thành một con đường rộng rãi, đâp vào mi mắt chính là một đứa bé.

Đôi mắt của đứa bé kia đen kịt hết sức, toàn thân tản ra huỳnh quang nhàn nhạt, nhìn qua rất hoạt bát đáng yêu.

- Thiên Đạo chi tử.

Phượng Tuyết nhìn một hồi nhẹ nhàng nói.

- Thiên đạo của đại lục này có ý gì? Muốn giao Thiên Đạo chi tử cho ta?

Diệp Hạo nói không nên lời.

- Tương lai Thiên Đạo chi tử của đại lục này chí ít cũng đặt chân đến Quá Khứ cảnh.

Phượng Tuyết cười hì hì nói.

- Chẳng lẽ ngươi không có hứng thú sao?

- Nếu ngươi đã có hứng thú, vậy ngươi nuôi đi.

Diệp Hạo nhìn Phượng Tuyết một cái.

- Người ta còn là nữ hài, sao có thể nuôi Thiên Đạo chi tử được chứ?

Phượng Tuyết tức giận nói.

- Nếu chuyện này truyền ra ngoài, ta làm sao có thể sống tiếp?

- Ngươi cũng đã mấy vạn tuổi rồi đấy.

Diệp Hạo liếc Phượng Tuyết một cái.

- Ở trước mặt ta còn giả vờ cái gì?

- Mấy vạn tuổi chẳng lẽ đã già?

Phượng Tuyết chống nạnh nói.

- Tóm lại Thiên Đạo chi tử này ta không có hứng thú, nếu ngươi muốn thì nuôi đi, nếu ngươi không hứng thú, vậy chúng ta đi.

Diệp Hạo thật sự không có hứng thú.

Đây chỉ là Thiên Đạo chi tử của Đệ Nhị vực, thành tựu tương lai có hạn.

Nếu là Thiên Đạo chi tử của Đệ Cửu vực, Diệp Hạo có lẽ còn có chút hứng thú, về phần vị trước mắt, hắn không có hứng.

- Khối đại lục này sắp bị huỷ diệt.

Đúng lúc này một giọng nói già nua vang lên trong tai Diệp Hạo và Phượng Tuyết.

- Ta hi vọng hai vị có thể thu dưỡng hi vọng của đại lục này.

- Khối đại lục này sắp bị huỷ diệt?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Chuyện gì xảy ra?

- Ta phát hiện mấy vị cao thủ muốn ra tay với khối đại lục này, mà ta căn bản không thể chống lại được bọn họ.

Thiên Đạo có chút bất đắc dĩ nói.

- Bây giờ sở dĩ ta còn chưa biến mất là bởi vì mấy vị kia đang kiềm hãm lẫn nhau.

- Khối này đại lục sắp hủy diệt. Đúng lúc này một giọng già nua ở Diệp Hạo

- Diệp Hạo, nếu không chúng ta giúp đỡ nó?

Phượng Tuyết không đành lòng nói.

- Lấy nội tình của ngươi, ta nghĩ muốn đối phó với mấy người kia cũng không có vấn đề gì.

Diệp Hạo nhìn Phượng Tuyết nói.

- Nếu ngươi không nhẫn tâm, vậy ra tay là được.

- Cả thiên hà Hồn Thiên đều đang muốn loạn lên, ta không thể quản được.

Phượng Tuyết trầm mặc một chút rồi lắc đầu, nhưng ngay sau đó Phượng Tuyết mở miệng nói.

- Nhưng đứa trẻ này ta sẽ nuôi dưỡng.

- Cảm tạ.

Thiên Đạo ngỏ ý cảm ơn với Phượng Tuyết.

Phượng Tuyết tâm thần khẽ động liền triệu hoán ra hai thiếu nữ xinh đẹp.

- Đứa bé này về sau giao cho các ngươi nuôi dưỡng.

Phượng Tuyết làm sao có thể tự nuôi dưỡng Thiên Đạo chi tử chứ?

Nàng còn ngại phiền đấy.

Nàng đẩy nhiệm vụ này cho hai thị nữ của mình.

Sau khi rời khỏi nơi này, Diệp Hạo liền ra lệnh cho chiến hạm của mình triệu hồi người máy đang rải khắp đại lục.

Đại lục này cũng đã trở thành cá ở trên thớt.

Diệp Hạo không muốn tham gia vào trong đó.

Không phải hắn không làm được, mà là không cần phải làm vậy.

Thời gian trôi qua, từng người máy trở lại chiến hạm.

Ước chừng qua nửa khắc đồng hồ, chiến hạm đột nhiên tới báo cáo với Diệp Hạo.

- Có một người máy Thần Vương cấp bị đánh nát trên trời.

- Toạ độ.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Chiến hạm lập tức truyền toạ độ cho Diệp Hạo.

. . .

Lăng Thiếu Không bất an nhìn người máy bị đánh nát trước mắt,

- Muội muội, ngươi gây hoạ rồi.

Lăng Thiếu Hoa cười hì hì nói.

- Cũng chỉ là một người máy Thần Vương sơ kỳ mà thôi, có gì ghê gớm chứ?

- Người máy này được chế tạo cực kỳ phức tạp, cho dù là gia tộc chúng ta cũng không thể chế tạo ra được, ngươi biết như vậy có nghĩa là gì không?

Lăng Thiếu Không nhìn Lăng Thiếu Hoa một cái, trầm giọng. Nói.

Nghe vậy Lăng Thiếu Hoa giật mình.

- Không thể nào?

- Ngươi cảm thấy ta sẽ lấy chuyện này ra để lừa ngươi sao?

Lăng Thiếu Không lạnh lùng nói.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Lăng Thiếu Hoa vừa mới nói đến đây, thân ảnh Diệp Hạo đã xuất hiện ở đói diện nàng.

- Là ngươi đánh nát người máy của ta?

Diệp Hạo lãnh đạm hỏi.

Lăng Thiếu Hoa khịt mũi một cái.

- Là ta đánh vỡ, thì sao?

Lăng Thiếu Không đẩy Lăng Thiếu Hoa ra sau lưng, hắn hình Diệp Hạo xin lỗi nói.

- Xá muội ngang bướng nên đánh nát người máy của các hạ, cuyện này là do Lăng gia ta sai, như vậy đi, ta bồi thường cho ngươi mười vạn vương thạch, ngươi thấy thế nào?

- Mười vạn vương thạch? Ngươi cảm thấy người máy mà ta chế tạo chỉ có giá trị mười vạn vuong thạch?

Diệp Hạo thấy Lăng Thiếu Không chủ động nhận tội, bởi vậy thái độ của hắn cũng không quá sắc bén.

- Vậy các hạ cứ nói ra cái giá đi.

Lăng Thiếu Không nói khẽ.

- Ba mươi vạn.

Diệp Hạo vươn ba ngón tay.

- Ba mươi vạn?

Lăng Thiếu Không trầm giọng nói.

- Cái giá này có hơi cao.

- Người máy này quả thực không đáng ba mươi vạn vương thạch, nhưng nếu các ngươi đã phải bồi thường, vậy cũng nên thể hiện thành ý.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ba mươi vạn, thiếu một xu cũng không được.

- Xin lỗi, ta chỉ có thể bồi thường mười lăm vạn.

Lăng Thiếu Không làm sao có thể cho người ta lợi dụng được chứ?

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động, thân thể Lăng Thiếu Hoa liền bị khống chế rơi vào trong tay Diệp Hạo.

Hắn bóp cổ Lăng Thiếu Hoa nói.

- Bây giờ ngươi còn thấy ba mươi vạn vương thạch nhiều không?

- Các hạ, ngươi đừng quá đáng.

Lăng Thiếu Không khó coi nói.

- Lăng gia ta ở Đệ Tam vực không phải là hạng vô danh.

- Bốn mươi vạn.

Diệp Hạo nói đến đây, bàn tay cũng hơi dùng sức, sắc mặt Lăng Thiếu hoa lập tức tái nhợt.

- Ca ca, cứu ta.

Lăng Thiếu Hoa bị bóp cổ sợ hãi hét lên.

- Dừng tay, dừng tay.

Lăng Thiếu Không lập tức ném cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

- Không phải chỉ là ba mươi vạn vương thạch thôi sao? Cho ngươi.

Diệp Hạo nhận lấy liền dùng thần niệm quét qua, lúc này mới thả Lăng Thiếu Hoa.

- Đi ra khỏi nhà, đừng quá phách lối.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Một tia sáng lạnh loẽ loé lên trong mắt Lăng Thiếu Hoa.

- Ta giết ngươi.

Lăng Thiếu Hoa nói xong, lòng bàn tay liền xuất hiện một cây búa nhỏ màu tím.

Khi cây búa nhỏ đánh tới Diệp Hạo, thiên địa đều muốn sụp đổ, uy áp kinh khủng khiến sinh linh trong vòng mười vạn dặm đều thấp thỏm lo âu.

Diệp Hạo giật mình.

Đây không phải lực lượng của Thần Vương cấp.

Cũng không phải lực lượng của Thần Hoàng cấp.

Đây là lực lượng của Cấm Kỵ cấp.

Từ đó cũng có thể hiểu vì sao Lăng Thiếu Hoa chỉ là một Thần Vương lại có thể thoải mái đánh nát người máy Thần Vương cấp.

Vừa rồi nhất định là do nàng sử dụng cây búa này.

Cấm Kỵ cấp!

Nhân vật cấp bậc này, vô luận là đạo quả của thiên hà Hồn thiên hay đạo của thiên hà Chủng Thiên, Diệp Hạo đều không thể đối phó được.

Hắn chỉ có thể vận dụng đạo của thiên hà Cửu Thiên.

Hắn đánh ra một quyền về phía cây búa kia.

- Đừng.

Lăng Thiếu Không hét lớn.

- Đó là pháp bảo Cấm Kỵ cấp.

Nhưng sau một khắc, tròng mắt của Lăng Thiếu Không cũng phải trợn lồi ra.

Hắn nhìn thấy cái gì?

Diệp Hạo dùng tay không liền bắt được cây búa tử sắc kia.

Bạn cần đăng nhập để bình luận