Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3226: Nhỏ Yếu Là Nguyên Tội

- Ngươi nói không sai, nhỏ yếu chính là tội. Như vậy, lúc nà ta mạnh hơn ngươi, ta muốn diệt Thiền tộc.

Thu Dĩnh dùng ánh mắt sắc bén mà nhìn lão tổ tông Thiền tộc.

- Phía sau Thiền tộc chugns ta có Tương Lai cảnh.

Lão tổ tông Thiền tộc trầm mặc một chút mới mở miệng nói.

- Ngươi chắc chắn muốn huỷ diệt Thiền tộc ta?

Nghe đến đây Thu Dĩnh không khỏi nhìn về phía Diệp Hạo.

Từ đầu nàng đã không còn quan tâm đến sinh tử của mình, nhưng nàng lại không thể không nghĩ cho Diệp Hạo.

- Không sao.

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Đừng nói phía sau lưng Thiền tộc là một cường giả Tương Lai cảnh, cho dù đứng sau lưng Thiền tộc là Kim Thế cảnh thì đã thế nào chứ?

- Cuồng vọng.

Lão tổ tông Thiền tộc lạnh lùng nói.

- Ngươi biết Kim Thế cảnh đại biểu cho cái gì không?

Diệp Hạo lười trả lời.

Có lẽ lão tổ tông Thiền tộc không biết rằng người vừa mới phong ấn Thiền tộc chính là chiến khôi thứ ba mà hắn ngưng tụ.

Chiến khôi này Diệp Hạo ngưng tụ lúc hắn đạt đến Quá Khứ cảnh đỉnh phong.

Diệp Hạo đã lừa Phượng Tuyết.

Đạo quả thiên hà Cửu Thiên của hắn đã đạt đến Quá Khứ cảnh đỉnh phong, lúc hắn đặt chân đến cảnh giới này, hắn liền bí mật ngưng tụ một chiến khôi.

Mà sức chiến đấu của chiến khôi này là Kim Thế cảnh hậu kỳ.

Không sai.

Cực kỳ khủng bố!

Chiến khôi Kim Thế cảnh hậu kỳ sẽ giúp Diệp Hạo hoành hàng ngang dọc trước khi tới Đệ Cửu vực.

- Xin tiền bối xuất thủ.

Thu Dĩnh thỉnh cầu chiến linh kia.

Chiến linh đang định xuất thủ lại bị Diệp Hạo ngăn cản.

- Chiến lực của ngươi đã hao tổn một phần tư, không cần phải tiếp tục lãng phí làm gì.

Diệp Hạo nói đến đây liền ra hiệu cho chiến khôi xuấ thủ.

Chiến khôi kia chỉ liếc mắt một cái.

Toàn bộ tu sĩ Thiền tộc, bao gồm cả lão tổ tông đều bị xoá tu vi.

Chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã trở thành người bình thường.

- Chuyện gì thế này?

- Đạo quả của ta bị xoá đi?

- Ba vạn năm trước ta đã siêu thoát, còn có ai có thể xoá đạo quả của ta?

Giờ khắc này dù là cao tầng Thiền tộc hay lực lượng trung kiên đều bị choáng váng.

- Còn không đi báo thù?

Diệp Hạo nhìn Thu Dĩnh nói.

- Ta . . . Ta có thể giết được bọn họ?

Thu Dĩnh ngạc nhiên nói.

Phải biết Thu Dĩnh chỉ là Hợp Thần cảnh.

Dù Thần Vương chỉ đứng đó không làm gì, nàng cũng không thể giết được.

- Đại đạo của bọn hắn đều đã bị chém đi, lúc này bọn hắn chỉ là một người bình thường mà thôi.

Diệp Hao vừa cười vừa nói.

Thu Dĩnh mừng rỡ.

Nàng quay qua nói với mấy nữ tử bên cạnh.

- Tỷ muội, cơ hội báo thù cho tông môn đến rồi.

Nàng xông lên trước mặt một Thần Hoàng.

Tay nâng kiếm rơi.

Một cái đầu phóng lên tận trời, máu me chảy xuống đầm đìa.

Thần Hoàng kia ngay cả một tiếng kêu thảm còn chưa có đã bỏ mạng.

Hắn không hề phục sinh.

Cứ thế mà chết đi.

- Thần Hoàng cứ thế mà chết đi?

Một thiếu nữ có chút kinh ngạc nói.

Đã nói Thần Vương bất tử, Thần Hoàng bất diệt.

Ngay sau đó đám thiếu nữ lập tức trở nên hưng phấn.

Lúc này cao thủ Thiền tộc chẳng khác gì dê đợi làm thịt.

Như vậy thì còn sợ cái gì?

Các nàng mang theo chiến kiếm giết từng tộc nhân Thiền tộc một.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu mấy thiếu nữ ngừng lại, bởi vì tộc nhân Thiền tộc bị mấy thiếu nữ này tàn sát hầu như không còn.

Không sai.

Cho dù là thế hệ tuổi trẻ, các nàng cũng đều giết.

Chẳng lẽ lại chờ tương lai bọn họ tới cửa trả thù sao?

Đạo lý nhổ cỏ tận gốc, ai mà không hiểu.

- Công tử.

Sau khi trở lại bên người Diệp Hạo, đám người Thu Dĩnh đồng loạt biểu đạt lòng biết ơn.

Diệp Hạo cười một cái nói.

- Tài nguyên Thiền tộc, các ngươi không muốn sao?

- Đây là chiến lợi phẩm của công tử.

Thu Dĩnh nói gấp.

Tài nguyên Thiền tộc có bao nhiêu?

Khó có thể tưởng tượng được.

Thu Dĩnh nào dám muốn?

- Tài nguyên của Thiền tộc ta không để vào mắt.

Diệp Hạo cười nói.

- Nhưng Thu Dĩnh không dám độc chiếm.

Thu Dĩnh nhìn Diệp Hạo với đôi mắt sáng ngời nói.

- Cũng được, ta đi phủ khố nhìn thử, có thứ ta muốn hay không.

Diệp Hạo nghĩ một hồi rồi nói.

Sau khi vòng vo một vòng Diệp Hạo cũng không phát hiện thứ đồ gì khiến hắn hứng thú.

Đây cũng là chuyện bình thường.

Dù sao nơi này cũng chỉ là Đệ Tam vực.

Nhưng Diệp Hạo vẫn lấy một vài tài nguyên tương đối trân quý, về phần còn lại đều đưa cho Thu Dĩnh.

Rất nhanh Thu Dĩnh phát hiện muốn lấy hết toàn bộ tài nguyên của Thiền tộc là một chuyện rất khó, bởi vậy nàng nhờ chiến linh kia đưa nàng về Thu Ý tông.

Thu Ý tông phái hơn một ngàn tu sĩ may mắn sống sót đến, nhưng cho dù là vậy cũng phải dùng hơn nửa tháng vận chuyển mới hoàn toàn dọn sạch sẽ tài nguyên của Thiền tộc.

Hôm nay Thu Dĩnh dưới sự dẫn đường của chiến linh mới tìm được Diệp Hạo đang du lịch ở khắp nơi.

- Công tử.

Diệp Hạo nhìn Thu Dĩnh một cái.

- Chiến linh này cho ngươi.

- Tặng cho ta?

Thu Dĩnh kinh ngạc nói.

Chiến linh này còn ba phần tư chiến lục, tương đương với một át chủ bài bảo toàn tính mạng.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo nói đến đây lại dừng một chút.

- Chúng ta cũng từ biệt.

- Công tử muốn đi đâu?

- Sau khi du lịch xong Đệ Tam vực, ta sẽ tiến tới Đệ Tứ vực.

Diệp Hạo nhìn Thu Dĩnh nói.

- Đệ Tứ vực?

Ánh mắt Thu Dĩnh lóe lên một cái.

- Đệ Tứ vực cũng chỉ là một nơi ta tạm dừng chân thôi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi đừng nghĩ đến việc đi theo bước chân của ta, sau này cứ ở nơi này ngoan ngoãn tu hành.

Bị nhìn thấu tâm tư, Thu Dĩnh có chút xấu hổ.

- Hồn Thiên đại lục đã xuất hiện dấu hiệu loạn lạc, ta đề nghị nếu Thu Ý tông các ngươi gặp phải kẻ địch không đấu lại được thì hãy từ bỏ ngay.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

- Ta biết.

Thu Dĩnh đáp ứng.

Tông môn cũng không định xây dựng lại tông môn.

Có lượng tài nguyên của Thiền tộc, đệ tử Thu Ý tông cũng không cần lo lắng vấn đề tài nguyên nữa.

Bọn họ chuẩn bị tìm một đại lục hoang vu để ẩn núp.

- Bảo trọng.

Diệp Hạo nói xong liền rời đi cùng Phượng Tuyết,

Thu Dĩnh nhìn theo thân ảnh rời đi của Diệp Hạo thật lâu không nói.

- Rốt cuộc hắn là ai?

Thu Dĩnh nhìn chiến linh bên cạnh hỏi.

- Hắn là một người mà ngươi không thể tưởng tượng được, không bao lâu nữa thôi hắn sẽ đến Đệ Cửu vực, đấu một trận với người đứng đầu thế hệ tuổi trẻ thiên hà Hồn Thiên.

Lời nói của Chiến Linh khiến sắc mặt Thu Dĩnh hoàn toàn thay đổi.

- Người đứng đầu thế hệ tuổi trẻ thiên hà Hồn Thiên? Đây chẳng phải là chí tôn sao?

- Bản thân hắn đã là chí tôn rồi.

Chiến linh cười ha ha nói.

. . .

- Ta không hiểu vì sao ngươi lại giúp Thu Dĩnh?

Trên đường Phượng Tuyết nhịn không được hỏi.

- Ta đã nói rồi, gặp nhau tức là duyên.

- Chỉ đơn giản như vậy.

- Nếu không ngươi nghĩ thế nào?

Diệp Hạo nhìn xem Phượng Tuyết nói.

Thèm muốn thân thể của Thu Dĩnh?

Không có khả năng.

Phượng Tuyết tin chỉ cần Diệp Hạo thể hiện một chút ý muốn, Thu Dĩnh tuyệt đối sẽ không chút do dự mà đưa tới cửa.

- Ngươi, ta không hiểu.

Phượng Tuyết nhẹ nhàng nói.

- Chuyện phát sinh ở thiên hà Hồn Thiên, trước đó thiên hà Cửu Thiên cũng đã xảy ra.

Diệp Hạo trầm mặc một hồi mở miệng nói.

- Dù ta muốn ngăn cản, nhưng thiên hà Hồn Thiên lớn như vậy, ta có thể ngăn cản được sao? Vả lại đây cũng là kết quả mà Chúa Tể thiên hà Hồn Thiên mong muốn, nếu ta ngăn cản cũng chính là đối đầu với bọn họ.

- Nhưng nếu đã gặp, vậy giúp được bao nhiêu thì giúp.

- Về phần tương lai Thu Dĩnh và Thu Ý tông các nàng đi được bao xa, vậy phải nhìn vào vận mệnh của các nàng.

- Ta không quản được nhiều như vậy.

Phượng Tuyết phức tạp nhìn Diệp Hạo nói.

- Kỳ thật ngươi hoàn toàn có thể mang Thu Ý tông theo.

- Ngươi cho rằng tính ta tốt lắm sao? Có lẽ ngươi không biết ta bị buộc phải đi tới thiên hà Hồn Thiên.

Diệp Hạo cười khổ nói.

- Ta cảm thấy vẫn nên đừng liên luỵ đến người ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận