Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3239: Ta Là Thiện Nhân

- Luyện chế Minh Nguyệt đan cần dùng thiên hoả?

Vệ Hảo Dịch trầm mặc một hồi rồi mở miệng thăm dò hỏi.

- Ngay cả điểm ấy ngươi còn không biết mà đã dám đi luyện chế Minh Nguyệt đan, ta chỉ có thể khen cho dũng khí của ngươi.

Ánh mắt Diệp Hạo nhìn Vệ Hạo Dịch chẳng khác gì đang nhìn một tên ngu xuẩn.

- Ngươi . . . .

- Vì sao rất nhiều đan sư đều không thể luyện chế thành công Minh Nguyệt đan, chính là bởi vì bọn họ không có thiên hoả.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Chỉ có thiên hoả mới có thể luyện chế được thần tính của dược liệu, cũng chỉ có thiên hoả mới có thể ôn dưỡng Minh Nguyệt đan đến cấp độ thành hình.

- Cái này . . . .

Lúc này Sở Giang Hà mới nhận ra.

- Ngươi nói ngươi là đại sư đan đạo?

- Ta chưa từng nói.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Chuyện này liên quan đến tương lai của nữ nhi nhà ta, xin hãy nói cho ta sự thật.

Sở Giang Hà nhướng mày nói.

- Tương lai của nữ nhi nhà ngươi thì liên quan quái gì tới ta?

Diệp Hạo nở nụ cười.

- Làm càn.

Hai con mắt Sở Giang Hà đột nhiên loé ra ánh sáng như ngôi sao.

Khi ánh mắt của hắn sắp rơi vào trên người Diệp Hạo, hai con mắt của hắn cũng phát ra ánh sang như mặt trời.

Ánh mắt của Sở Giang Hà khi ở trước mặt ánh mắt của Diệp Hạo phảng phất như đốm lửa.

Bị nghiền ép chỉ trong nháy mắt.

Khi ánh mắt của Diệp Hạo rơi vào trên người Sở Giang Hà, hắn cảm thấy mình không thể nào động đậy được.

Một cỗ nguy cơ tử vong bao phủ trong lòng hắn.

Sắc mặt hắn trở nên trắng bệch.

- Diệp công tử.

Vào thời khắc mấu chốt, Gia Đức Khang gấp gáp gọi.

Lúc này Diệp Hạo mới thu hồi ánh mắt.

Sở Giang Hà như được đại xá ngồi co quắp dưới đất, lúc này cũng không còn một chút tôn nghiêm nào của thành chủ nữa.

Sư đồ Trử Lượng cũng bị giật mình.

- Lão sư, tu vi của hắn. . . ?

Trử Lượng truyền âm hỏi.

- Sở Giang Hà có thực lực Tương Lai cảnh trung kỳ, nhưng khi ở trước mặt người này ngay cả một ánh mắt cũng không đỡ nổi, ta cảm thấy tu vi của đối phương chí ít cũng phải là Tương Lai cảnh đỉnh phong.

Hảo Dịch trầm ngâm một hồi thấp giọng đáp.

- Tương Lai cảnh đỉnh phong? Điều này sao có thể? Hắn còn trẻ như vậy?

Trử Lượng có chút không tiếp nhận được.

- Bề ngoài hắn trẻ không có nghĩa hắn là thế hệ tuổi trẻ, có lẽ tên đó chính là lão yêu quái.

Vệ Hảo Dịch an ủi.

Trử Lượng đương nhiên biết Vệ Hảo Dịch đang an ủi mình.

Bởi vì tuổi tác càng lớn, khí huyết cũng càng yếu đi.

Nhưng vừa rồi khí huyết của DIệp Hạo lại dồi dào như chân long.

Sao có thể là lão yêu quái được?

Kỳ thật Hảo Dịch không biết rằng tu vi của Diệp Hạo chỉ là Tương Lai cảnh trung kỳ, về phần hắn có thể nghiền ép Sở Giang Hà, chẳng lẽ không phải là chuyện rất bình thường sao?

Vô địch trong đồng giai không phải chỉ để nói suông.

- Ngươi . . . Ngươi là ai?

Sở Giang Hà thở hồng hộc mấy hơi rồi kinh ngạc nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta là ai ngươi không cần biết.

Diệp Hạo liếc Sở Giang Hà một cái nói.

- Ta tới nơi này là vì nể mặt Gia Đức Khang, nếu ngươi đã không nể mặt ta, vậy ta đi là được.

- Diệp công tử.

Sở Giang Hà vội vàng gọi lại.

- Mong ngươi có thể cứu nữ nhi của ta.

- Sự sống chết của nữ nhi nhà ngươi thì liên quan gì tới ta?

Diệp Hạo bỏ lại câu này rồi xé rách không gian rời đi.

Sở Giang Hà lập tức ủ rũ.

Nhưng ngay sau đó hắn lại nhớ đến một chuyện.

- Gia Đức Khang, ngươi có phương thức liên lạc với Diệp công tử không?

- Không có.

Gia Đức Khang hừ lạnh một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi.

- Gia Đức Khang, ngươi đừng đi.

Sở Giang Hà giãy dụa lấy đứng lên.

Nhưng đợi đến khi hắn đứng lên, Gia Đức Khang cũng đã rời khỏi.

Sở Giang Hà biểu đạt áy náy với sư đồ Trử Luọng rồi vội vàng chạy tới tiệm thuốc của Gia Đức Khang.

- Đệ đệ, ta biết ngươi đang trách ta, nhưng chuyện này liên quan đến tương lai của Thiến Thiến.

Lúc này Sở Giang Hà cũng không dám gọi thẳng tên Gia Đức Khang.

- Ngươi biết ta phải tốn bao nhiêu sức lực mới có thể mời Diệp công tử đến không? Kết quả thì hay rồi, dám đuổi người ta đi.

Gia Đức Khang u oán nói.

Kỳ thật Gia Đức Khang biết ba ngày sau Diệp Hạo sẽ quay lại.

Nhưng tại sao hắn phải nói ra chứ?

Võ hồn của Sở Thiến Thiến bị ô nhiễm, chờ thêm một hai ngày nữa cũng chả sao.

Chỉ cần có thể khiến tỷ phu mình ăn quả đắng, hắn đã thấy rất rất vui rồi.

- Đệ đệ, ngươi cũng biết ta chỉ có mỗi Thiến Thiến, ta không thể nhìn nàng chán nản cả ngày được.

Sở Giang Hà đã khóc khi nói câu này.

- Để ta suy nghĩ một chút.

Gia Đức Khang không nói quá nhiều nhưng cũng đã cho Sở Giang Hà một tia hi vọng.

- Vậy làm phiền lão đệ.

Gia Đức Khang nghiêm túc nói.

Có lẽ nhận thấy giữa hai bên không còn gì để nói, rất nhanh Sở Gia Hà cũng rời đi.

Về phủ thành chủ, Sở Giang Hà không dám nói tin tức này cho Sở Thiến Thiến.

Chủ yếu là do hắn lo cuối cùng đều là vô dụng.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Sở Giang Hà đã đi tới nhà Giang Đức Khang hỏi thăm tình hình.

Gia Đức Khang chỉ nói Sở Giang Hà an tâm chớ vội.

Đợi đến khi Sở Giang Hà rời đi, trong lòng Gia Đức Khang cực kỳ cao hứng.

- Nhiều năm nay ngươi dám xem thường ta? Bây giờ không phải cũng đến nhờ lão tử sao?

Gia Đức Khang thầm nghĩ trong lòng.

Sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Hạo xuất hiện.

Đầu tiên Gia Đức khang đưa toàn bộ dược liệu trong danh sách cho Diệp Hạo rồi mới chuyển tới đề tài chính.

- Diệp công tử, phần dược liệu này ta bớt cho ngươi hai mươi phần trăm, ta không hề lấy một chút lợi nhậu nào hết, chỉ cần ngươi có thể cho ta một viên Minh Nguyệt đan.

Diệp Hạo hài hước nhìn Gia Đức Khang nói.

- Trử Lượng nói ngươi phá của là có ý gì?

- Kỳ thật cũng không phải là phá của, chủ yếu là bởi vì tính ta thiện lương, không thể nhìn nổi nô lệ chịu khổ.

Gia Đức Khang cười khổ nói.

- Những năm này ta dùng tiền mua không ít nô lệ.

- Ngươi tốt tính như vậy sao?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

Mà lúc này một trung niên có vẻ là quản gia vội vàng đi đến.

- Lão bản, ta nghe nói lại có thêm một nhóm nữ nô đến cửa hàng Minh Hoa Nô Lệ, trong có cũng có không ít món hàng tốt.

Khắp khuôn mặt Diệp Hạo đều là vẻ ngạc nhiên.

Nữ nô?

- Nô lệ ngươi mua đều là nữ nô?

- Chuyện này . . . chuyện này . . . ?

Gia Đức Khang lúng túng.

- Chuyện này cũng không quan trọng, miễn là ngươi không ngược đãi các nàng là được.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

Vận mệnh của nữ nô đa phần đều rất bi thảm.

Nếu như có thể đi theo Gia Đức Khang, chí ít cũng sẽ không cần lo lắng việc cơm áo.

- Các nàng sống rất tốt, Diệp công tử nếu không tin, ngươi có thể đi theo ta nhìn thử.

Gia Đức Khang vội vàng nói.

Hắn sợ Diệp Hạo bởi vì việc này mà ảnh hưởng đến cái nhìn của Diệp Hạo đối với hắn.

Đến lúc đó thật sự là bù không được mất.

Thần niệm của Diệp Hạo quét qua liền bao phủ toàn bộ đình viện, tại hậu viện hắn thấy được hơn ngàn nữ tử oanh oanh yến yến.

Những nữ tử kia vui cười truy đuổi, uống trà đánh đàn, tự tại cực kỳ.

- Đi, đi phủ thành chủ nhìn thử.

Diệp Hạo đứng lên nói.

Sau khi đến cổng phủ thành chủ, Gia Đức Khang vểnh mặt lên trời mà nhìn thị vệ nói.

- Kêu thành chủ nhà các ngươi, ta tới.

Thị vệ kia giật mình.

- Ngươi muốn gì?

- Để thành chủ nàh ngươi ra đón tiếp ta.

- Ngươi chắc chứ?

Thị vệ kia có chút hoang mang.

Những năm này ngươi đều không hề được thành chủ chào đón đấy.

Lúc này ngươi thể hiện cái quái gì?

Bạn cần đăng nhập để bình luận