Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3240: Giang Tự Lưu

- Thất thần ở đây làm gì?

Gia Đức Khang tức giận nói.

- Đi tìm thành chủ nhà ngươi đi.

Thị vệ kia suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đi bẩm báo cho Sở Giang Hà.

Bên trong đại điện, Sở Giang Hà đang tiếp kiến một thanh niên đan sư.

- Sở thành chủ, vị này là Giang Tự Lưu, Giang công tử.

Vệ Hảo Dịch giới thiệu nói.

- Giang Tự Lưu?

Sắc mặt Sở Giang Hà bỗng nhiên thay đổi.

- Đệ nhất đan sư thế hệ tuổi trẻ?

Danh tiếng của Giang Tự Lưu thực sự quá lớn.

Vị này chính là người đứng ở đầu đỉnh kim tự tháp ở thế hệ tuổi trẻ Đệ Thất vực.

Bởi vậy cho dù Sở Giang Hà là Tương Lai cảnh trung kỳ, nhưng khi đối mặt với Giang Tự Lưu cũng phải thận trọng đối đãi.

- Giang công tử.

Sở Giang Hà đứng lên.

Trên người Giang Tự Lựu có một cỗ kiêu ngạo nhàn nhạt.

Đối mặt với cái hành lễ của Sở Giang Hà, mí mắt của hắn chỉ nhấc một cái, thái độ kia căn bản không hề để Sở Giang Hà ở trong mắt.

Nhưng Sở Giang Hà cũng không hề có một câu oán hận nào, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác, hắn còn kiêu ngạo hơn.

- Hôm qua khi ta gặp được Giang công tử liền thảo luận với Giang công tử về Minh Nguyệt đan, kết quả Giang công tử nói cho ta biết Minh Nguyệt đan không thể sử dụng bừa bãi.

Lúc này Trữ Lượng nói ra.

- Ý của ngươi là gì?

Sở Giang Hà không hiểu hỏi.

- Võ hồn Hoàng cấp bị ô nhiễm và võ hồn Thiên cấp bị ô nhiễm, ngươi cảm thấy có thể sử dụng cùng một loại Minh Nguyệt đan là được sao?

Trử Lượng nhìn Sở Giang Hà nói.

Trái tim của Sở Giang Hà không khỏi chậm nửa nhịp.

- Võ hồn của Thiến Thiến là Thiên cấp trung giai.

Sở Giang Hà vội vàng nói.

- Võ hồn Thiên cấp trung giai bị ô nhiễm chí ít cần nhất phẩm Minh Nguyệt đan.

Giang Tự Lưu lạnh nhạt nói.

- Ta tin toàn bộ Đệ Thất vực này, người có thể luyện chế ra cấp bậc đó, trừ ta ra chỉ sợ không còn người nào có thể làm được.

- Giang công tử, sư tôn của ngươi cũng không làm được sao?

Trử Lượng theo bản năng hỏi.

- Sư tôn ta không luyện chế ra được nhất phẩm Minh Nguyệt đan.

Giang Tự Lưu nhìn Trử Lượng một cái.

- Vậy ta liền xin nhờ Giang công tử.

Sở Giang Hà kích động nói.

- Về sau ngươi có gì cần, ta tuyệt đối không chối từ.

Mà lúc này thị vệ kia vội vàng đi đến.

- Thành chủ, thê đệ Gia Đức Khang đến, hắn nói ngươi đi ra cửa đón hắn.

Thị vệ kia thi lễ một cái rồi cung kính nói.

- Kêu ta đi đón hắn? Đầu hắn bị lừa đá?

Sở Giang Hà tức giận nói.

- Đi theo Gia Đức Khang là vị đại sư đan đạo ba ngày trước từng đến.

Thị vệ kia chần chờ một chút rồi nói.

- Nói với Gia Đức Khang, đến từ đâu thì cút về đó.

Sở Giang Hà suy nghĩ một chút rồi phất phất tay.

Hắn không cảm thấy đan đạo của Diệp Hạo có thể so được với Giang Tự Lưu.

Lúc này nếu mời Diệp Hạo ào, chẳng phải vô duyên vô cơ mà đắc tội với Giang Tự Lưu sao?

- Chờ đã.

Lúc này Giang Tự Lưu lại lên tiếng.

- Đại sư đan đạo? Không biết vị đại sư đan đạo đó là ai?

Thế hệ tuổi trẻ có thể đạt đến danh đại sư đan đạo cũng không có bao nhiêu người.

- Chuyện này…?

Trong lúc nhất thời Sở Giang Hà không biết nên trả lời thế nào.

- Đại sư đan đạo đó rất khinh người.

Trử Lượng thêm dầu thêm mỡ vào câu chuyện xảy ra mấy ngày trước.

- Ngươi nói tu vi của hắn đạt tới Tương Lai cảnh đỉnh phong?

- Nếu không phải là Tương Lai cảnh đỉnh phong thì làm sao có thể chỉ dùng một ánh mắt đã đẩy lui Sở thành chủ chứ?

Trử Lượng nhẹ giọng trả lời.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi, đừng nói thế hệ tuổi trẻ Đệ Thất vực, ngay cả Cái thế giả Đệ Cửu vực cũng không đạt đến mức độ này.

Giang Tự Lưu lạnh nhạt nói.

- Nếu như ta đoàn không lầm, sau lưng hắn hẳn có một cường giả Tương Lai cảnh đỉnh phong.

- Tương Lai cảnh đỉnh phong?

Khi Trử Lượng nói mấy chữ này, sắc mặc cũng có chút ảm đạm.

- Tương Lai cảnh đỉnh phong thì đã thế nào?

Giang Tự Lưu lạnh lùng nói.

- Sư tôn ta cũng là Tương Lai cảnh đỉnh phong.

Nói đến đây Giang Tự Lưu nhìn về phía thị vệ nói.

- Ngươi đưa đại sư đan đạo kia đến đây.

Thị vệ không khỏi nhìn về phía Sở Giang Hà.

- Nhìn ta làm cái gì? Giang công tử nói gì ngươi không nghe thấy sao?

Thị vệ kia vội vàng rời đi.

Khi đến cổng hắn để ý thấy Giang Đức Khang đao luyên thuyên cùng với Diệp Hạo.

- Thành chủ cho ngươi đi vào.

- Hắn không ra?

Gia Đức Khang khẽ giật mình nói.

- Giang Tự Lưu đến.

- Giang Tự Lưu? Đệ nhất đan sư trong thế hệ tuổi trẻ?

Sắc mặt Giang Đức Khang lập tức thay đổi.

- Giang Tự Lưu rất lợi hại sao?

Lúc này Diệp Hạo cười hỏi.

- Rất lợi hại.

Gia Đức Khang dùng ba chữ để đánh giá.

- Vào xem.

Diệp Hạo nói xong liền đi về phía trước.

Khi Diệp Hạo đi tới đại điện, ánh mắt đám người Giang Tự Lưu đều rơi vào trên người hắn.

- Ngươi là ai?

Giang Tự Lưu nhìn Diệp Hạo một hồi nói.

- Ta họ Diệp.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngay cả tên cũng không thèm nói sao?

Giang Tự Lưu lạnh lùn nói.

- Chẳng qua là do ta cảm thấy ngươi không có tư cách để biết.

Diệp Hạo nói xong liền kéo một cái ghế tới ngồi.

Trong mắt Giang Tự Lưu lập tức loé ra một tia sắc lạnh.

- Ngươi biết ta là ai không?

- Cặn bã.

Khiến ai cũng không ngờ rằng Diệp Hạo lại nói câu này.

- Ngươi nói cái gì?

Giang Tự Lưu đứng phắt dậy.

Nhưng sau một khắc từ lòng bàn tay Diệp Hạo liền xuất hiện một ngọn lửa.

Khi hoả diễm xuất hiện, nhiệt động xung quanh lập tức tăng vọt lên.

Giang Tự Lưu phát hiện hoả diễm bản mệnh của mình đang run rẩy.

Không sai.

Đang run rẩy.

- Bản mệnh hoả diễm của ngươi dường như rất sợ hãi nhỉ.

Diệp Hạo ha ha cười nói.

Sắc mặt Giang Tự Lưu hết sức khó coi.

- Ngươi có biết nhục nhã ta chính là nhục nhã cả gia tộc ta không?

- Ta nhục nhã cả gia tộc ngươi đấy, thì đã thế nào?

Diệp Hạo không thèm để ý nói.

- Có bản lĩnh thì gọi gia tộc ngươi đến đây.

Cái gì gọi là cuồng vọng?

Đây chính là cuồng vọng.

Cái gì gọi là phách lối?

Đây chính là phách lối.

Nhưng hết lần này đến lần khác Giang Tự Lưu không dám cãi lại Diệp Hạo.

Từ góc độ nào đó bản mệnh hoả diễm tương ứng với trình độ đan đạo của đối phương.

- Tu vi đan đạo của ngươi là gì?

Gia Tự Lưu đè nén lửa giận hỏi.

- Vừa rồi không phải ngươi khoác lác ngươi có thể luyện chế nhất phẩm Minh Nguyệt đan sao?

Lời nói của Diệp Hạo khiến toàn trường đều kinh hãi.

Phải biết toà đại điện này có cấm chế.

Thân niệm của Diệp Hạo chui vào từ lúc nào?

- Phải thì đã thế nào?

Giang Tự Lưu trầm giọng nói.

- Võ hồn của Sở Thiến Thiến nếu là Thiên Cấp trung giai, nhất phẩm Minh Nguyệt đan đúng thật có thể chữa trị.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Vấn đề là Sở Thiến Thiến lại là song võ hồn.

- Song võ hồn?

Sắc mặt Giang Tự Lưu hoàn toàn thay đổi.

- Không sai, song võ hồn.

Diệp Hạo nhìn Giang Tự Lưu nói.

- Chắc ngươi cũng biết song võ hồn cần dùng Minh Nguyệt đan cấp bậc nào nhỉ?

- Chí ít cũng phải là cực phẩm Minh Nguyệt đan.

Giang Tự Lưu nghiêm túc nói.

- Chờ chút, Thiến Thiến là song võ hồn lúc nào?

Lúc này Sở Giang Hà chen miệng nói.

- Xem ra ngươi nữ nhi không muốn ngươi biết chuyện nàng là song võ hồn.

Diệp Hạo hài hước nhìn Sở Giang Hà nói.

- Không tin ngươi cứ mời nữ nhi của ngươi tới, không phải sẽ biết sao?

- Đi mời Thiến Thiến.

Sở Giang Hà trầm mặc một hồi rồi ra lệnh cho thị vệ ở bên cạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận