Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3250: Râu Quai Nón

- Hôm nay tạm thời tăng võ hồn của các ngươi tới Địa cấp sơ kỳ, đợi đến khi ta có được Hồn Thư chân chính, ta sẽ tăng võ hồn của các ngươi lên tới Thiên cấp.

Lời nói của Diệp Hạo khiến toàn bộ tu sĩ ở đây đều kích động.

Cái gì?

Còn có thể tăng lên Thiên cấp?

Như vậy há chẳng phải mang ý nghĩa tương lai bọn họ có thể đặt chân đến Siêu Thoát cảnh sao?

Siêu Thoát cảnh.

Vừa mới nghĩ tới cảnh giới này, nhiệt huyết của bọn họ lập tức sôi trào.

Phải biết dù là ở đâu, Siêu Thoát cảnh cũng là cao thủ.

Tiếp theo Diệp Hạo gọi ra mười vạn tu sĩ.

Vừa nghĩ tới cảnh giới kia bọn họ liền nhiệt huyết sôi trào.

Phải biết siêu thoát cảnh vô luận ở nơi nào đều là cao thủ.

Tiếp theo Diệp Hạo lại gọi mười vạn tu sĩ đến.

Chỉ là, khiến hắn không ngờ rằng lúc này Ban Ân chi thuật của hắn lại không hữu hiệu.

- Chuyện gì thế này?

- Ban Ân chi thuật nếu không có hạn chế, chẳng lẽ ngươi muốn tăng võ hồn của toàn bộ tu sĩ trong tiểu thế giới của ngươi lên Thiên cấp hết sao?

Gốc cây nhỏ kia tức giận nói.

- Ý của ngươi là nó còn có hạn chế?

- Kỹ năng chẳng lẽ không cần làm lạnh?

- Ngươi còn hiểu cả làm lạnh?

Diệp Hạo không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Ngươi không phải đang nói nhảm sao?

- Kỹ năng của ta cần làm lạnh bao lâu?

- Ba tháng.

- Ba tháng?

Diệp Hạo bất mãn nói.

- Kỹ năng này cũng quá cặn bã rồi.

- Ba tháng tạo ra hơn vạn cao thủ Thiên cấp, ngươi còn chưa thấy đủ?

Diệp Hạo nghĩ lại cũng thấy có lý.

Cao thủ Thiên cấp cho dù là ở thiên hà Cửu Thiên cũng khôgn có nhiều.

Chỉ cần cho hắn thời gian thì có thể liên tục tạo ra càng ngày càng nhiều cao thủ Thiên cấp.

Nhưng rất nhanh Diệp Hạo đã nghĩ đến một vấn đề.

Tiềm năng đến Siêu Thoát cảnh là một chuyện, nhưng có thể đặt chân đến hay không lại là một chuyện khác.

Công pháp?

Thứ này Diệp Hao có biện pháp giải quyết.

Tài nguyên?

Chỉ cần hắn đi tích góp là được.

Nuôi mấy vạn thậm chí là mấy chục vạn tu sĩ Siêu Thoát cảnh, tài nguyên hao phí sẽ là một con số không thể tưởng tượng nổi.

Phần tích góp Diệp Hạo để trong tiểu thế giới cản bản không đủ.

- Sau này còn phải cố gắng nhiều.

Diệp Hạo thầm nghĩ trong lòng.

Rời khỏi tiểu thế giới, Diệp Hạo đi ra ngoài.

- Tiền bối. Giang Tự Lưu cung kính gọi.

Diệp Hạo liếc Giang Tự Lưu một cái.

- Cùng ta ra ngoài dạo chơi.

- Tuân mệnh.

Giang Tự Lưu nghiêm túc nói.

Diệp Hạo sở dĩ muốn ra ngoài đi dạo, kì thực là muốn xem thử làm sao có thể kiếm tiền.

Hắn đã bòn rút Đan các kha khá, Diệp Hạo cũng không thể nào tiếp tục làm như vậy nữa, bởi vậy hắn cần tìm một con đường mới.

Đi không được bao lâu, Diệp Hạo để ý thấy phía trước có rất nhiều người đang tụ tập.

- Đó là làm cái gì?

Diệp Hạo tò mò hỏi.

- Con đường này là địa bàn của luyện khí sư.

- Luyện khí sư?

Hai mắt Diệp Hạo tỏa sáng.

- Đi xem thử.

Giang Tự Lưu vội vàng đi đến phía trước DIệp Hạo, trên người hắn tản ra uy áp nhàn nhạt, tu sĩ trước mặt bị hoảng sợ vội àng tránh ra.

Quá Khứ cảnh!

Cái cảnh giới này dù là ở đâu cũng là cường giả.

Đến trước một gian hàng, chỉ thấy một nữ tử mặc váy vàng lông ngỗng tức giận nhìn trung niên râu quai nón nói.

- Ta nhờ ngươi sửa Hàn Sương kiếm cho ta, ngươi xem thử ngươi sửa thành cái quái gì đây?

Hàn Sương kiếm trong tay thiếu nữ xuất hiện chằng chịt vết nứt, hơn nữa linh tính còn không ngừng tràn ra, vừa nhìn là đã có thể thấy trung niên kia có lẽ đã sửa hỏng kiếm của cô nương người ta.

- Cô nương, trước khi ngươi đưa ta sửa kiếm chẳng phải đã từng nói thanh Hàn Sương kiếm này bị hư nghiêm trọng, khả năng sửa thành công còn chưa tới một thành.

Trung niên kia trầm giọng nói.

- Trước khi sửa chữa ta cũng đã phân tích toàn bộ cho ngươi rồi, nhưng ngươi vẫn kiên quyết muốn ta giúp ngươi sửa, hơn nữa còn tuyên bố nếu xảy ra chuyện ngươi sẽ chịu trách nhiệm.

Nghe đến đây trên mặt của mọi người lộ ra thần sắc giật mình hiểu ra.

Tình cảnh trước mắt vậy là nữ tử này lừa trung niên kia.

- Nói bậy, ta nói những lời đó lúc nào chứ?

Thiếu nữ kia nổi giận đùng đùng nói.

- Lúc ngươi nói câu đó ta cũng ở đây, sao bây giờ ngươi lại không thừa nhận chứ?

Một thiếu nữ thoạt nhìn mười lăm mười sáu tuổi mặt đỏ bừng nói.

- Xin hỏi ta đã ký tên chưa?

Thiếu nữ mặc váy dài lạnh lùng nói.

Tiểu la lỵ kia lập tức không biết nên trả lời như thế nào.

- Trước khi sửa chữa binh khí bị hư hỏng cần phải ký tên đồng ý, đây là quy củ, làm sao? Chẳng lẽ ngay cả cái này mà ngươi cũng không hiểu?

Thiếu nữ váy dài hùng hổ dọa người nói.

- Ngươi muốn thế nào?

Trung niên râu quai nó trầm mặc một hồi rồi hỏi.

- Bồi thường tiền.

Trong miệng thiếu nữ váy dài phun ra ba chữ.

- Thanh Hàn Sương kiếm này của ta là Cấm Kỵ đỉnh phong, đương nhiên trước khi được ngươi sửa chữa đã bị hư hại nặng, như vậy đi, ta cho ngươi bồi thường ta một chiến kiếm Cấm Kỵ cảnh cao cấp, không quá đáng chứ?

- Nhà ta nào có nhiều tiền như vậy?

Tiểu la lỵ kia uỷ khuất nói.

- Đó là chuyện của ngươi.

Thiếu nữ váy dài liếc tiểu la lỵ kia một cái.

- Tóm lại, các ngươi sửa hỏng, thì phải bồi thường tiền.

- Bây giờ ta không có nhiều tiền như vậy.

Sắc mặt trung niên râu quai nó có chút khó coi nói.

- Như vậy đi, trước tiên ta đưa cho ngươi ba trăm vạn hoàng thạch, về phần còn lại ta sẽ từ từ trả cho ngươi.

- Ta không rảnh chờ ngươi trả dần.

Thiếu nữ váy dài lạnh lùng nói.

- Cái cửa hàng này là của ngươi đúng không? Vậy lấy cửa hàng này ra để gán nợ đi.

- Cửa hàng này là toàn bộ cơ nghiệp của nhà ta, ngay cả cái này mà ngươi cũng muốn cướp?

Tiểu la lỵ tức giận nói.

- Ta hiểu rồi, thì ra ngay từ ban đầu mục tiêu của ngươi đã là cửa hàng của ta.

Trên mặt trung niên râu quai nón lộ ra vẻ bừng tỉnh hiểu ra.

- Ngươi cố ý lấy chiến kiếm hư hỏng nặng để cho ta sửa là vì chắc chắn ta sẽ không sửa được.

- Ta không biết ngươi đang nói cái gì?

Thiếu nữ váy dài cắt đứt lời của trung niên râu quai nón nói.

- Tóm lại, ta chỉ nói một câu, một là bồi thường tiền, hai là đưa cửa hàng này bồi thường cho ta.

Trên mặt trung niên râu quai nón lộ ra vẻ dữ tợn.

- Lão Hạ, từ khi cánh tay phải của ngươi đã phế, ngươi không còn thích hợp để làm luyện khí sư nữa.

Lúc này một lão trung niên nhỏ người mở miệng nói.

- Theo ta thấy không bằng ngươi mang theo nữ nhi của ngươi ẩn cư trong núi, rời khỏi thị phi.

- Từ Hàn, ngươi nhất quyết muốn dồn ta vào chỗ chết mới thoả lòng sao?

Trung niên râu quai nó cắn răng nghiến lợi nói.

- Lão Hạ, chúng ta thân làm luyện khí sư thì phải tuân thủ quy định của công hội Luyện Khí. Hiện tại nếu ngươi đã sửa hỏng chiến kiếm của người ta, vậy dựa theo quy củ ngươi phải bồi thường.

Trung niên nho nhã căn bản không thèm trả lời câu hỏi của trung niên râu quai nón.

- Đừng nói với ta ngươi không tham gia vào chuyện này.

Trung niên râu quai nón cắn răng nghiến lợi nói.

- Chứng cứ? Ngươi có chứng cứ sao?

Trung niên nho nhã cười híp mắt nói.

- Nếu không có chứng cớ, vậy đừng nói mấy lời linh tinh như vậy.

Trung niên râu quai nón nhìn trung niên nho nhã đắc ý, hận không thể chém hắn thành muôn mảnh.

Nhưng hắn không thể.

Thứ nhất, hắn không phải là đối thủ của trung niên nho nhã; thứ hai, nếu hắn xảy ra chuyện, vậy nữ nhi của hắn phải làm sao bây giờ?

- Râu quai nón, ngươi có biết mình bị gài bẫy hay không?

Đúng lúc này âm thanh của Diệp Hạo vang dội toàn trường.

Nghe vậy, tu sĩ toàn trường đều nhìn về phía Diệp Hạo.

Râu quai nón ngạc nhiên nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi có ý gì?

- Bên trong thanh chiến kiếm này ẩn chứa Vẫn Bạo đan, chỉ cần thanh chiến kiếm này được làm nóng đến nhiệt độ nhất định sẽ lập tức nổ tung.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Bởi vậy chưa nói đến kỹ thuật ngươi thế nào, cho dù là đại sư đến đây sửa cũng phải thất bại mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận