Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3259: Phản Đồ

Thực lực cửa Tông chủ không bằng Thái thượng trưởng lão, chuyện này Từ trưởng lão không phải không biết.

Vả lại công hội Luyện khí có chín đại trưởng lão, nhưng người của Thái thượng trưởng lão đã chiếm hết sáu ghế.

Nói cách khác, tiếng nói của Thái thượng trưởng lão rất có giá trị.

Dưới tình huống này Từ trưởng lão cũng không dám đắc tội với Thái thượng trưởng lão.

Oanh!

Đúng lúc này hai mắt Diệp Hạo đôt nhiên loé ra ánh sáng kinh khủng.

Ánh mắt này phảng phất như nắng gắt, sáng chói khiến người khác không mở nổi mắt.

Tu sĩ ở đây vô luận là Thái thượng trưởng lão hay Long Xương Uyển, toàn bộ mọi người đều bị cố định ngay tại chỗ, về phần phó hội trưởng Tống Văn Tử và chín đại trưởng lão cũng không cần phải nói.

Trên mặt bọn họ tràn ngập vẻ kinh hoàng.

Nói thật, trước đó bọn họ cũng đã suy đoán Diệp Hạo có thể là tu sĩ Tương Lai cảnh, nhưng Tương Lai cảnh cũng có mạnh có yếu.

Theo bọn hắn nghĩ, trong Tương Lai cảnh Diệp Hạo cũng không đi quá xa.

Dù sao người có tu vi yếu nhất ở đây cũng là Tương Lai cảnh cao giai.

Nhưng ai có thể ngờ được Diệp Hạo lại mạnh như vậy?

Chỉ một người đã có có thể trấn áp được toàn trường.

- Diệp công tử.

Lúc này Tống Văn Tử mới kịp phản ứng.

- Hiểu lầm, hiểu lầm, hiểu lầm.

- Hiểu lầm?

Nghe đến đây Diệp Hạo khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh.

- Dám ra lệnh ngay trước mạt ta, ngươi nói với ta đây là hiểu lầm?

Nói đến đây Diệp Hạo quát to một tiếng, lực lượng sóng âm kinh khủng hoá thành uy năng khủng bố.

Thái thượng trưởng lão công hội Luyện Khí lập tức phun ra một ngụm máu tươi.

Về phần hai vị trưởng lão vừa rồi ủng hộ Thái thượng trưởng lão lập tức nằm đơ trên mặt đất.

Mà lúc này Diệp Hạo mới thu hồi Vô Thượng mâu lại.

Đám người không khỏi thở dài một hơi.

Lúc này ánh mắt mọi người nhìn Diệp Hạo tràn ngập vẻ kính sợ.

Không ai không kính sợ cường giả.

- Thái thượng trưởng lão công hội Luyện Khí, cái danh này cũng thật lớn.

Diệp Hạo đi tới trước mặt Thái thượng trưởng lão công hội Luyện Khí lạnh lùng nói.

Khắp khuôn mặt Chu Nhạc Hiền đều là vẻ bất an.

Hắn sợ Diệp Hạo không vui sẽ giết chết hắn.

- Mang theo mấy người của ngươi cút ngay.

Diệp Hạo quát lớn.

Chu Nhạc Hiền vội vàng bò lên.

Lúc hắn rời đi, sáu đại trưởng lão khác cũng theo đó rời đi.

- Bây giờ có thể nói.

Diệp Hạo nhìn về phía Long Xương Uyển thản nhiên nói.

- Diệp công tử, xin mời ngồi.

Long Xương Uyển vội vàng nói.

Đợi đến khi Diệp Hạo ngồi xuống, Long Xương Uyển biểu đạt áy náy của mình.

- Diệp công tử, thật sự là xin lỗi, ta không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Khoé miệng Diệp Hạo không khỏi lộ ra một tia trào phúng.

- Đây không phải là chuyện ngươi mong muốn sao?

Trên mặt Long Xương Uyển lộ ra thần sắc ngạc nhiên.

- Diệp công tử, ngươi nói vậy là có ý gì?

- Người của Thái thượng trưởng lão ta không quen mặt, nhưng người của ngươi ta lại nhìn rất quen nha.

Diệp Hạo nhìn Long Xương Uyển nói.

- Nói cách khác bọn họ không biết thực lực lực của ta, nhưng nếu nói ngươi không biết thực lực của ta, ta hoàn toàn không tin.

Phải biết ngay cả Tương Lai cảnh đỉnh phong hắn còn có thể chữa khỏi.

Điều này nói rõ cái gì?

Có nghĩa là đan thuật của Diệp Hạo chí ít cũng đạt tới Tương Lai cảnh đỉnh phong.

Nếu nói như vậy, tu vi võ đạo của hắn cũng sẽ không kém hơn đan đạo.

Nói cách khác tu vi võ đạo của Diệp Hạo chí ít cũng là Tương Lai cảnh đỉnh phhogn.

Vả lại chuyện hắn là Thái thượng trưởng lão Đan các, Long Xương Uyển nếu đoán không được ra đó là ai, chỉ sợ chả ai có thể tin được.

Nói ngắn gọn thì tất cả chuyện này đều do Long Xương Uyển đứng đằng sau, hắn muốn mượn Diệp Hạo và Đan các để đối phó với Thái thượng trưởng lão và những người của hắn.

- Diệp công tử.

Long Xương Uyển đứng lên thi lễ với Diệp Hạo.

- Ta quả thật có một chút tâm tư riêng, nhưng thật ra cũng vì ta không còn cách nào.

- Chuyện của công hội Luyện Khí các ngươi, ta không quan tâm.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Nhưng ta lại tra được Thái thượng trưởng lão có cấu kết với Khô Lâu tổ chứ.

Long Xương Uyển bất đắc dĩ nói.

- Lúc này ta chỉ có thể mượn Diệp công tử và Đan các ở sau lưng ngươi mới có thể nắm quyền chủ động.

Khi Long Xương Uyển nói câu này, Tống Văn Tử và ba đại trưởng lão ở đây đều không hề cảm thấy ngạc nhiên gì.

Nói cách khác bọn họ đã biết tin tức này từ lâu.

- Cấu kết với Khô Lâu tổ chứ?

Diệp Hạo nghe đến đây không khỏi nhíu mày lại.

Phản đồ!

Đối với loại người này, Diệp Hạo căm thù đến tận xương tuỷ.

- Cho nên chỉ mong Diệp công tử hỗ trợ.

Long Xương Uyển nói xong bái thật sâu về phía Diệp Hạo.

Hắn không hề đứng dậy, mà duy trì tư thế cúi đầu.

Tống Văn Tử và ba đại trưởng lão cũng đứng lên.

- Mong Diệp công tử hỗ trợ.

Bọn họ cũng đồng thời cúi đầu về phía Diệp Hạo.

Diệp Hạo thấy một màn như vậy rơi vào trầm tư, sau một lúc mới chậm rãi nói.

- Các ngươi muốn đối phó với Thái thượng trưởng lão thế nào?

- Trong tay của chúng ta có đầy đủ chứng cứ.

Long Xương Uyển nghiêm mặt nói.

- Bây giờ chỉ cần Diệp công tử khống chế bọn họ, chúng ta sẽ công khai toàn bộ chứng cứ ra.

- Nhưng ngươi có từng nghĩ bọn họ sẽ có vây cánh không?

- Lúc này cường giả phải chặt đứt cánh tay.

- Được.

Diệp Hạo nói xong, cánh tay vươn về phía trước tìm kiếm.

Răng rắc!

Không gian oanh một tiếng vỡ nát.

Sau một khắc Thái Thượng trưởng lão Chu Nhạc Hiền cùng với sáu đại trưởng lão đều bị ép đến trong đại điện.

- Ngươi muốn làm gì?

Chu Nhạc Hiền biến sắc nói.

- Chu Nhạc Hiền, ngươi cấu kết với Khô Lâu tổ chức, ngươi có biết như vậy nghĩa là gì không?

Diệp Hạo quát lớn.

Nghe đến đây sắc mặt Chu Nhạc Hiền thay đổi mấy lần.

Một lát sau hắn chỉ thẳng vào Diệp Hạo nghiêm nghị nói.

- Ta đã gửi tin tức cho Khô Lâu tổ chức, không bao lâu nữa thôi cường giả Khô Lâu tổ chức sẽ tới đây.

- Gửi tin tức?

Diệp Hạo nói xong, bên người liền xuất hiện ba truyền tấn ngọc phù.

- Ngươi nói là ba truyền tấn ngọc phù này?

Con ngươi Chu Nhạc Hiền co rụt lại, nhưng sau đó lại cười to nói.

- Ngươi nghĩ rằng ta chỉ sử dụng ba truyền tấn ngọc phù này thôi sao?

Hắn nói xong liền lấy ra một lệnh bài.

- Đây là lệnh bài cho công hội Luyện khí nghiên cứu chế tạo ra, chỉ cần là ở trong Đệ Thất vực đều có thể truyền tin tức nhanh chóng.

- Vậy ngươi thử nhìn xem tin tức của ngơi có được gửi ra ngoài hay không?

Diệp Hạo hài hước nói.

Chu Nhạc Hiền vội vàng nhìn lại.

Lúc này mới phát hiện tin tức không gửi thành công!

- Ngươi . . . Ngươi làm cái gì?

Một trái tim của Chu Nhạc Hiền dần dần chìm xuống.

- Vừa rồi ta vận dụng thần từ quấy nhiễu tín hiệu, bởi vậy lệnh bài của ngươi căn bản không gửi đi được.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Thần từ? Ngươi là trận sư?

Tròng mắt Chu Nhạc Hiền muốn trợn lòi ra.

Muốn lặng yên không một tiếng động ngăn cách cảm giác của bọn hắn, tu vi trận đạo của đối phương tuyệt đối không thể nào thấp được.

- Đúng vậy.

- Ngươi . . . Ngươi . . . .

Trong lúc nhất thời Chu Nhạc Hiền không biết nên nói cái gì.

Đám người cũng bị tin tức này làm cứng đờ.

Ngươi là đan sư, luyện khí sư thì cũng thôi đi, vì sao lại còn là một trận đạo sư chứ?

Ngươi có để cho người khác sống nữa không?

- Ở chỗ ta còn có một tin tức khiếp sợ hơn nữa đấy.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

Chu Nhạc Hiền theo phản xạ nhìn thẳng vào mắt Diệp Hạo.

Cũng đúng lúc này tia thanh tỉnh trong mắt hắn liền tiên tán.

- Nói ra đồng đảng của ngươi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận