Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3264: Đồng Tộc

Lăng Thanh Tử không thể phải bội công tử, nhưng nàng lại thua cược với Diệp Hạo, bởi vậy nàng chỉnh đành phải chọn uống thuốc độc tự sát.

- Nếu ta cứu sống được ngươi thì sao đây?

Diệp Hạo cười híp mắt hỏi.

Diệp Hạo là ai?

Đan đạo tông sư.

Độc mà Lăng Thanh Tử trúng quả thật rất mạnh, nhưng vẫn không thể làm khó được Diệp Hạo.

- Không thể nào.

Lăng Thanh Tử nhìn Diệp Hạo nói.

- Độc ta dùng cho dù là Khô Lâu tổ chức chúng ta cũng không có giải dược.

- Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.

- Nếu ngươi có thể cứu sống ta…

Lăng Thanh Tử khổ sở nói.

- Về sau ta sẽ đi theo ngươi.

- Chủ nhân của ngươi thì sao?

- Mạng của ta cũng đã trả cho hắn.

Lăng Thanh Tử ảm đạm nói.

- Về sau ta cũng không còn thiếu hắn nữa.

Lăng Thanh Tử vừa nói đến đây, đan đạo chi khí bao phủ quanh thân thể nàng ầm ầm bộc phát.

Độ tố trong cơ thể Lăng Thanh Tử lập tức bị áp chế rồi dần dần yên lặng lại.

- Làm sao có thể?

Ánh mắt Lăng Thanh Tử tràn ngập thần sắc không thể tin được.

Phải biết đây chính là độc Tương Lai cảnh đấy.

Cho dù là đan sư Tương Lai cảnh cũng đừng hòng có thể phá giải trong thời gian ngắn như vậy.

Lăng Thanh Tử không biết rằng đan đạo của Diệp Hạo cho dù là đan sư Tương Lai cảnh đỉnh phong cũng không thể sánh được với hắn.

Nếu không phải do áp chế tu vi, đan đạo của Diệp Hạo đã đặt chân đến Kim Thế cảnh từ lâu.

- Ngươi cảm thấy không có khả năng, đó là bởi vì ngươi ếch ngồi đáy giếng.

Diệp Hạo nói đến đây lại đưa cho Lăng Thanh Tử một viên giải độc đan.

- Đây là Giải Độc đan mà ta tự điều phối, có thể giải trăm độc.

Lăng Thanh Tử chần chờ một chút rồi nuốt xuống.

Giải Độc đan tiến vào trong cơ thể không bao lâu đã mang đến tác dụng, phần lớn độc tố bị phân tán cũng dần tan đi.

Về phần độc tố còn dư lại cũng biến mất dưới đan đạo chi khí của Diệp Hạo.

- Ta không hiểu vì sao ngươi phải cứu ta?

Lăng Thanh Tử trầm ngâm một chút phức tạp nhìn Diệp Hạo nói.

- Nói thật ta ta ngoại trừ có một chút sắc đẹp ra, ta không cảm thấy mình có gì đáng giá để ngươi tốn công tốn sức như vậy.

- Trong cơ thể ngươi có huyết mạch Nhân tộc ta.

Lời nói của Diệp Hạo khiến Lăng Thanh Tử kinh hãi.

- Ngươi . . . Chẳng lẽ trong cơ thể ngươi cũng có huyết mạch Nhân tộc?

- Xem ra ngươi biết lai lịch của ngươi.

Ánh mắt Diệp Hạo lóe lên một cái.

- Ta nghe phụ thân ta nói tổ tiên của ta không phải là người của thiên hà này.

Lăng Thanh Tử trầm mặc một hồi rồi mới nói.

- Tổ tiên của ngươi là ai?

- Không biết.

Lăng Thanh Tử lắc đầu.

- Kỳ quái.

Diệp Hạo nhìn Lăng Thanh Tử một hồi nói.

- Vì sao nói như vậy?

- Nhiều năm này, Nhân tộc ngoại trừ Ly Thiên Thu ra cũng không có ai tới nơi này.

Diệp Hạo cau mày nói.

- Thế nhưng vì sao trong cơ thể ngươi lại có huyết mạch của Nhân tộc ta?

Huyết mạch Nhân tộc trong cơ thể Lăng Thanh Tử rất mỏng manh.

Bởi vậy có thể thấy rằng tổ tiên của Lăng Thanh Tử đến nơi này sớm hơn Ly Thiên Thu.

Chẳng lẽ ngoại trừ thông đạo ở Côn Lôn ra vẫn còn có một lối đi khác?

- Ngươi cũng là Nhân tộc.

Lăng Thanh Tử cuối cùng cũng hiểu ra.

- Ta là Nhân tôc thuần chủng.

Diệp Hạo nói xong liền tản ra khí tức của mình.

Cỗ khí tức này, rất mạnh.

Nhưng Lăng Thanh Tử lại cảm thấy một loại thân thiết kỳ lạ.

- Nếu nói như vậy, ngươi là một nửa tộc nhân của ta?

Lăng Thanh Tử nhẹ nhàng nói.

Đến lúc này Lăng Thanh Tử rốt cuộc cũng hiểu vì sao Diệp Hạo lại tốn công tốn sức với nàng như vậy.

Hoá ra là bởi vì trong cơ thể nàng có một tầng huyết mạch Nhân tộc mỏng manh.

- Nhân tộc ở đâu?

Lúc này ánh mắt Lăng Thanh Tử nhìn Diệp Hạo có lớp cảm xúc không muốn rời xa.

Suốt những năm này Lăng Thanh Tử đều giống như một cánh bèo, thẳng cho đến khi vài năm trước nàng gặp vị công tử đã thay đổi vận mệnh của mình.

Nhưng Lăng Thanh Tử biết rõ nàng chỉ là một công cụ của hắn.

Công cụ giết người.

Thế nhưng lúc này cảm giác của nàng đối với Diệp Hạo hoàn toàn không giống.

Đồng tộc đồng nguyên!

- Thiên hà Cửu Thiên.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Chờ đến lúc có cơ hội, ta mang ngươi trở về.

- Được.

Ánh mắt Lăng Thanh Tử lướt qua một tia chờ mong.

- Triệu hoán võ hồn của ngươi ra.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút nói.

Lăng Thanh Tử không chần chờ chút nào lập tức gọi võ hồn của mình ra.

Khiến Diệp Hạo không ngờ rằng võ hồn của Lăng Thanh Tử lại là một bông hồng.

Một bông hồng đỏ rực.

- Võ hồn của ngươi là bông hồng?

Tiểu Kiều trợn mắt há hốc mồm nói.

Có lầm hay không vậy?

Lăng Thanh Tử là sát thủ đấy.

Võ hồn của sát thủ không phải nên thuộc hắn ám hệ sao?

- Thiên cấp trung giai.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Võ hồn Thiên cấp trung giai mang ý nghĩa tương lai Lăng Thanh Tử đặt chân đến Tương Lai cảnh không hề có vấn đề gì.

Mà lúc này trên đỉnh đầu Diệp Hạo xuất hiện một ký tự.

Chính là võ hồn dấu cộng của hắn.

Ngay trong nháy mắt võ hồn này xuất hiện, vô luận là Lăng Thanh Tử, Tiểu Kiều hay trung niên râu quai nón, tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống.

Võ hồn của bọn họ bị áp chế gắt gao.

Áp chế gắt gao.

Ánh mắt Lăng Thanh Tử lộ ra thần sắc khó tin.

- Ngươi . . . võ hồn của ngươi?

Sau một khắc Lăng Thanh Tử phát hiện khí tức võ hồn của mình đang tăng vọt lên.

Chuyện gì thế này?

Võ hồn của nàng tăng lên?

Không qua bao lâu, võ hồn của Lăng Thanh Tử đã tăng lên tới Thiên cấp cao giai.

Không sai.

Thiên cấp cao giai.

Sau khi đến cảnh giới này, tương lai Lăng Thanh Tử hoàn toàn có thể đi đến Tương Lai cảnh đỉnh phong, thậm chí là Kim Thế cảnh cũng đã có một chút cơ hội.

- Bây giờ võ hồn của ta là Thiên cấp cao giai?

Khi Lăng Thanh Tử nói ra câu này, trái tim cũng muốn ngừng đập.

- Không sai.

Diệp Hạo gật đầu nói.

- Sao ngươi có thể làm được?

- Võ hồn dấu cộng.

Diệp Hạo chỉ vào võ hồn của mình nói.

- Ta có thể giúp võ hồn của ngươi tăng lên một bậc.

- Còn có loại võ hồn này nữa sao?

Lăng Thanh Tử nói đến đây lại hỏi dò.

- Xin hỏi võ hồn của ngươi có cấp bậc gì?

- Ngươi cảm thấy nó có cấp bậc gì?

- Ta cảm thấy cho dù là ở hàng ngũ Thiên cấp đỉnh phong cũng thuộc loại đứng đầu.

Lăng Thanh Tử nghĩ nghĩ rồi nói.

- Đợi đến khi tu vi của ta tăng thêm một bước, võ hồn dấu cộng của ta có thể giúp ngươi tăng lên tới Thiên cấp đỉnh phong.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Con mắt Lăng Thanh Tử co rụt lại.

Thiên cấp đỉnh phong?

Ngươi chắc ngươi không phải đang nói đùa đấy chứ?

Chờ đã.

Nếu võ hồn của Diệp Hạo có thể giúp võ hồn của Lăng thanh Tử tăng lên lới Thiên cấp đỉnh phong, vậy võ hồn của Diệp Hạo làm sao có thể chỉ là Thiên cấp đỉnh phong được?

- Võ hồn của ngươi không phải Nửa Bước Chúa Tể chứ?

Lăng Thanh Tử kinh ngạc hỏi.

- Không sai.

- Khó trách ngươi không thèm để công tử, không, Liên Tinh ở trong mắt.

Rốt cuộc Lăng Thanh Tử cũng hiểu ra.

Võ hồn của Liên Tinh chỉ là Thiên cấp đỉnh phong mà thôi.

Hoàn toàn không thể so được với võ hồn Nửa Bước Chúa Tể.

- Võ hồn Nửa Bước Chúa Tể.

Trong mắt Tiểu Kiều tràn đầy vẻ sùng bái.

- Công tử, ngươi quá ưu tú.

Trung niên râu quai nón kích động muốn nhảy dựng đứng lên.

Võ hồn Nửa Bước Chúa Tể?

- Ta nghe nói chỉ có chí tôn mới có võ hồn Nửa Bước Chúa Tể?

Trung niên râu quai nón đột nhiên nhớ ra một chuyện.

- Chí tôn đều có võ hồn Nửa Bước Chúa Tể, nhưng có võ hồn Nửa Bước Chúa Tể cũng chưa chắc đã là chí tôn.

Lúc này Lăng Thanh Tử nhẹ nhàng nói.

- Ta nghe Liên Tinh nói cái thế giả cũng có võ hồn Nửa Bước Chúa Tể.

- Liên Tinh.

Tiểu Kiều nghĩ một hồi mới nhớ ra đó là ai.

- Người đứng thứ mười tám Cái Thế bảng, Liên Tinh?

Bạn cần đăng nhập để bình luận