Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3266: Vé Vào Cửa

Nghe được hai chữ này, ánh mắt Từ Hàn lộ ra thần sắc không thể tin được.

Người trước mặt là trung niên trung niên râu quai nón thật thà chất phác sao?

- Lời của ta ngươi không nghe rõ hả?

Trung niên râu quai nón nhìn thấy Từ Hàn không đáp, lạnh lùng nói.

- Râu quai nón, dù gì hai chúng ta cũng là huynh đệ mà.

Trên mặt Từ Hàn lộ ra thần sắc thê lương nói.

- Thì ra ngươi còn biết chúng ta là huynh đệ.

Trung niên râu quai nón giễu cợt nói.

- Vậy ngươi có thể nói cho ta, vì sao úc ta nghèo túng, ngươi lại dẫm đạp rất hăng hái vậy?

- Ta muốn giúp ngươi tiến bộ

Từ Hàn khổ sở nói.

- Ngươi không phát hiện từ khi cánh tay của ngươi bị phế, ngươi không có một chút ý chí chiến đấu nào sao?

Trung niên râu quai nón có chút trợn mắt hốc mồm.

Hắn phát hiện không ngờ Từ Hàn lại có thế không biết xấu hổ như vậy.

Lời như thế mà có thể nói ra một cách hiên ngang đường hoàng.

- Nhiều năm rồi mà ngươi vẫn chưa thể siêu thoát, ta nghĩ tâm cảnh của ngươi vẫn cần ma luyện thêm.

Trung niên râu quai nón nói đến đây liền hét lớn một tiếng nói.

- Quỳ xuống.

Thanh âm của trung niên râu quai nón như một đạo kinh lôi nổ vang trong tai Từ Hàn.

Hắn kêu thảm một tinegs rồi ngồi co quắt ở trên mặt đất.

Đợi đến khi cảm giác đau nhói trong đại não hạ xuống một chút, hắn mới phát hiện trung niên râu quai nón đã rời đi từ lâu.

- Râu quai nón, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Từ Hàn nhìn phía xa, sâu trong đáy mắt loé lên sát cơ dữ tợn.

Từ Hàn giãy dụa đứng lên, sau đó vội vàng rời khỏi nơi này.

Nhưng đi được một hồi hắn cảm thấy không được bình thường, bởi vì con đường này tựa hồ không có điểm cuối.

- Không gian chồng chất.

Từ Hàn lập tức nhận ra.

- Xin hỏi là vị tiền bối nào đang đùa giỡn ta?

Kỳ thật khi hỏi câu này, trong lòng Từ Hàn cũng đã có đáp án, chỉ là hắn không muốn tin mà thôi.

Đợi đến khi thân ảnh trung niên râu quai nón xuất hiện ở đối diện, con ngươi của Từ Hàn co rụt lại, ngay sau đó hắn làm bộ không hiểu chuyện gì.

- Râu quai nón, sao ngươi lại ở nơi này?

- Từ Hàn, sát ý trong mắt ngươi khi rời khỏi, ta đã nhìn thấy.

Trung niên râu quai nón bình tĩnh nói.

- Cái gì? Râu quai nón, ngươi nói cái gì cơ?

Từ Hàn giả bộ kinh ngạc nói.

- Chúng ta là huynh đệ đồng môn, dù hai bên có chút mâu thuẫn, ta cũng không bao giờ nghĩ đến việc giết ngươi.

Trung niên râu quai nón đưa cho Từ Hàn một viên thần đan.

- Ăn nó đi.

- Đây là thứ gì?

Từ Hàn nghi ngờ nói.

- Phong Cấm đan, ăn một viên thần đan này, về sau tu vi của ngươi sẽ mãi mãi dừng ở Thần Hoàng cảnh.

- Râu quai nón.

Từ Hàn làm sao có thể đồng ý sử dụng thứ này chứ.

- Nếu không nghĩa là ngươi có tâm tư trả thù ta.

Trung niên râu quai nón thản nhiên nói.

Trung niên râu quai nón đến mức này, Từ Hán nào còn có thể nói gì được đây?

- Ta ăn.

Từ Hàn nói xong liền nuốt vào.

Hắn thật sự đã ăn.

Đợi đến khi nuốt vào, Từ Hàn cảm thấy một cỗ lực lượng vô hình bắt đầu giam cầm pháp lực của hắn.

Hắn thử phảng kháng nhưng lại không làm được chuyện gì.

Cũng không quá lâu, tu vi của hắn đã bị đứng lại ở Thần Hoàng cảnh, nhưng khiến Từ Hàn cảm thấy hoảng sợ là sau khi đến Thần Hoàng cảnh, xu thế giảm xuống vẫn không hề dừng lại.

- Râu quai nón, chuyện gì thế này?

Từ Hàn bất an nhìn trung niên râu quai nón nói.

- Ngươi ngu ngốc tin rằng ta thực sự đưa ngươi Phong Cấm đan sao?

Trung niên râu quai nón nhìn Từ Hàn, ánh mắt phảng phất như đang nhìn một tên ngu.

- Râu quai nón, ngươi cho ta dùng cái gì?

Sắc mặt Từ Hàn hoàn toàn thay đổi nói.

- Thực Cốt đan.

Trung niên râu quai nón nhàn nhạt nói.

- Râu quai nón, sao ngươi có thể làm như vậy được?

Từ Hàn hét lớn.

- Ngươi muốn giết ta, ta giết ngươi, có vấn đề sao?

Trung niên râu quai nón nghiêm trang hỏi.

- Ta là chuẩn đại sư của công hội Luyện Khí, nếu ta chết, công hội sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Từ Hàn nhìn trung niên râu quai nón gầm thét lên.

- Ta khuyên ngươi vẫn nên dừng tạo thêm sai lầm.

- Thứ nhất, hiện tại ta đã là đại sư luyện khí.

Trung niên râu quai nón khẽ mỉm cười nói.

- Ngươi cảm thấy công hội Luyện Khí sẽ nghiêng về ngươi hay nghiêng về ta đây? Thứ hai, công tử nhà ta có quan hệ rất thân thiết với hội trưởng công hội Luyện Khí, ngươi cảm thấy công hội Luyện Khí sẽ đối phó với ta sao?

- Râu quai nón, ngươi không thể đối với ta như vậy.

Từ Hàn nói đến đây liền cảm thấy xương cốt của mình bắt đầu tan rã.

- Chúng ta chính là huynh đệ đấy.

Trung niên râu quai nón chỉ dùng vẻ mặt giễu cợt mà nhìn Từ Hàn.

- Râu quai nón, ta sai rồi, cho ta một cơ hội.

- Râu quai nón, van cầu ngươi, nể mặt chúng ta là đồng môn, tha cho ta một con đường sống được không?

- Râu quai nón, ta thề sau này tuyệt đối sẽ không đối địch cùng ngươi.

- Râu quai nón, ta tình nguyện đứng ở bên cạnh ngươi như một con chó.

- Râu quai nón, ta nguyền rủa ngươi chết không được bình yên.

Ban đần Từ Hàn còn cầu khẩn, nhưng khi hắn biết trung niên râu quai nón không để ý, Từ Hàn liền lớn tiếng nguyền rủa.

Đại khái qua vài phút đồng hồ, Từ Hàn hoá thành một bãi máu sền sệt.

- Cảm giác thế nào?

Lúc này Diệp Hạo xuất hiện ở bên cạnh trung niên râu quai nón.

- Ta cũng không biết nên nói thế nào. Nhưng giết hắn, ta không hối hận.

Trung niên râu quai nón trầm ngâm một hồi mới lên tiếng.

- Chúng ta sống là vì để bảo vệ người bên cạnh.

Diệp Hạo vỗ vỗ bả vai của trung niên râu quai nón nói.

- Từ Hàn muốn giết ngươi, bây giờ ngươi giết hắn, có qua có lại.

- Công tử, ngươi không cần an ủi ta, đạo lý này ta hiểu.

Trung niên râu quai nón nhếch miệng nói.

- Nói thật ta đã muốn giết Từ Hàn từ lâu, chỉ là trước đây ta không có thực lực này mà thôi.

- Không nói cái này nữa, bây giờ chúng ta đi xem Đại hội Luyện đan.

Diệp Hạo dời chủ đề.

Đại hội Luyện đan được cử hành tại Đan các.

Không gian nơi này được mở rộng, có thể tiếp đón hơn trăm vạn người.

Một đoàn ngừoi Diệp Hạo đi tới cửa hội trường liền phát hiện nơi này đã đông nghẹt người từ lâu.

- Công tử, người tới xem tranh tài thật nhiều.

Tiểu Kiều nhìn bốn phía một cái kinh ngạc nói.

- Đây chính là đại hội hiếm gặp, ai mà không muốn đến xem chứ?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Đúng rồi, công tử, ngươi mua vé chưa? Tiểu Kiều đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Mua vé gì?

Diệp Hạo khẽ giật mình.

- Vé vào cửa.

- Không có.

- A, vậy chúng ta làm sao đi vào được đây?

Tiểu Kiều ngây ngẩn cả người.

- Để ta đi trộm vài tấm vé.

Lúc này Lăng Thanh Tử mở miệng nói.

- Ai bảo ngươi trộm?

Diệp Hạo tức giận nói.

- Ngoan ngoãn đứng ở đây.

Lăng Thanh Tử có vẻ hơi ủy khuất.

Tâm thần Diệp Hạo khẽ động liền bao phủ toàn bộ hội trường, rất nhanh thần niệm của hắn đã tìm được Giang Tự Lưu.

- Giang Tự Lưu, ta không có vé.

Lúc này Giang tự Lưu đang nói chuyện phiến với một vài thanh niên nam nữ, khi nghe được tiếng truyền âm của Diệp Hạo liền vội vàng đứng dậy xin lỗi mọi người rồi chạy tới phía Diệp Hạo.

Ngay khi vừa đến nói, Giang Tự Lưu hỏi vội.

- Diệp tiền bối, ngươi cần mấy tấm vé vào cửa?

- Ngươi mù sao?

Diệp Hạo liếc Giang Tự Lưu một cái nói.

Lúc này Giang tự Luau mới nhận ra bản thân đang hỏi một câu rất ngu ngốc.

- Diệp tiền bối, đây là bốn tấm vé ở khu giáp.

Giang Tự Lưu lập tức đưa cho Diệp Hạo bốn tấm vé vào cửa.

Khi đám người Diệp Hạo chuẩn bị đi vào, một nữ tử kéo lấy góc áo của Diệp Hạo.

- Đại ca, có thể cho ta một vé được không? Ta rất muốn vào xe.

Bạn cần đăng nhập để bình luận