Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3269: Thái Thượng Trưởng Lão A

Mục Vĩnh Hằng nghe đến đây, sắc mặt lập tức trầm xuống.

- Diệp công tử, xin chú ý lời nói của ngươi.

Mục Phượng Kiều lạnh lùng nói.

Mục Vĩnh Hằng là gia gia của nàng.

- Im miệng.

Khiến Mục Phượng Kiều không ngờ rằng Diệp Hạo lại trực tiếp trách cứ.

- Ta và gia gia ngươi đang nói chuyện, ngươi làm gì có tư cách chen miệng vào?

Ngay khi tiếng nói vừa rơi xuống, trên thân Diệp Hạo tản ra uy áp nhàn nhạt.

Uy áp này khiến Mục Phượng Kiều liên tục lui về sau mấy bước mới khó khăn ngừng lại.

Sắc mặt nàng lúc xanh lúc trắng.

- Diệp công tử, ngươi thân là tiền bối Tương Lai cảnh lại xuất thủ với một vãn bối như Phượng Kiều, ngươi có để ý đến thân phận của mình không vậy?

Mục Vĩnh Hằng không vui nói.

- Vậy việc một vãn bối như Mục Phượng Kiều dám quát lớn với ta, là đạo lý gì?

Diệp Hạo chất vấn.

Mục Vĩnh Hằng khẽ giật mình.

Làm . . . Làm sao trả lời?

- Ngươi thân là Phó các chủ Đan các, vốn nên xử lý công bình việc này, nhưng bây giờ lại không thèm điều tra mà chỉ nghiêng về Vân Trường Kỳ, là đạo lsy gì?

Diệp Hạo nhìn thẳng vào Mục Vĩnh Hằng gằng từng chữ hỏi.

- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì.

Mục Vĩnh Hằng khó coi nói.

- Vả lại ta muốn làm gì, còn chưa tới phiên ngươi hỏi.

- Có đúng không?

Diệp Hạo mỉm cười.

- Mục các chủ, Diệp tiền bối hỏi ngươi cái gì, ngươi nhất định phải trả lời.

Lúc này Giang Tự Lưu mở miệng nói.

- Giang Tự Lưu, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?

Mục Vĩnh Hằng lạnh giọng nói.

- Ta chính là Phó các chủ Đan các đấy.

- Chính là bởi vì ngươi là Phó các chủ Đan các, cho nên ngươi mới phải trả lời vấn đề của Diệp tiền bối.

Giang Tự Lưu gật đầu nói.

- Ngươi có ý gì?

Trong lòng Mục Vĩnh Hằng bỗng nhiên dâng lên một dự cảm xấu.

Trong tay Diệp Hạo loé lên liền xuất hiện một tấm lệnh bài.

Ngay khi nhìn thấy tấm lệnh bài này, trái tim Mục Vĩnh Hằng không khỏi chậm nửa nhịp.

- Lệnh bài Thái thượng trưởng lão.

Mục Vĩnh Hằng giật mình nói.

- Mục Vĩnh Hằng, hiện tại ta đã có tư cách hỏi ngươi chưa?

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Mục Vĩnh Hằng nói.

Ánh mắt Mục Vĩnh Hằng vùng vẫy một hồi, ngay sau đó khom người hành lễ với Diệp Hạo nói.

- Mục Vĩnh Hằng gặp qua Thái thượng trưởng lão.

Bàn về địa vị, Thái thượng trưởng lão có quyền thế ngang với Các chủ, hắn cũng chỉ là một Phó các chủ mà thôi, bàn về địa vị vẫn không bằng Thái thượng trưởng lão.

- Mục Vĩnh Hằng, ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta.

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Hồi Thái Thượng trưởng lão, ta không có thiên vị ai.

Mục Vĩnh Hằng cẩn thận nói.

- Gia Đức Khang ngủ với cơ thiếp của Trường Kỳ, chuyện này nháo đến mức mọi người đều biết, mà Sở Giang Hà thân là tỷ phu của Gia Đức Khang, chẳng lẽ không nên chịu trách nhiệm cho chuyện này?

- Nói thật hay.

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Mục Vĩnh Hằng, ngươi dám cam đoan ngươi không ăn hối lộ của Vân Trường Kỳ chứ?

- Không có.

Mục Vĩnh Hằng nói chắc như đinh đóng cột.

- Còn nữa, cho dù ngươi là Thái thượng trưởng lão, nếu không có chứng cứ thì cũng đừng vu hãm ta.

- Như vậy sao?

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Vân Trường Kỳ nói.

- Nhìn vào mắt ta.

Thanh âm Diệp Hạo tản ra mị hoặc nhàn nhạt.

Vân Trường Kỳ không khỏi nhìn thẳng vào mắt Diệp Hạo.

Sau một khắc, tia thanh tỉnh trong mắt hắn biến mất không thấy.

- Vân Trường Kỳ, chuyện cơ thiếu của ngươi là thế nào?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Ta nhìn trúng khoáng mạch Kim Sa hà, nhưng Sở Giang Hà bên kia ta không chọc vào được nên đành phải dùng Gia Đức Khang để xử lý.

Hai mắt Vân Trường Kỳ lờ đờ nói.

- Đêm qua nghe tin Gia Đức Khang uống rươu ở Tử Y lâu nên ta cho người chuốc say hắn, đợi đến khi Gia Đức Khang hôn mê, ta liền đưa Hứa Liên Hoa vào…

Chuyện kế tiếp trở nên đơn giản.

Vân Trường Kỳ lấy cớ này để làm khó dễ Sở Giang Hà.

- Vì sao Mục Vĩnh Hằng lại giúp ngươi?

Diệp Hạo hỏi tiếp.

- Ta đưa Hứa Liên Hoa cho Mục Vĩnh Hằng, bằng không lão già kia làm sao có thể giúp ta được chứ?

Vân Trường Kỳ nói xong, ánh mắt toàn trường nhìn Mục Vĩnh Hằng đều thay đổi.

Tên già này thật không biết xấu hổ.

Sắc mặt Mục Vĩnh Hằng hết sức khó coi, hắn nhìn Mục Vĩnh Hằng lớn tiếng quát.

- Vân Trường Kỳ, ngươi nói năng bậy bạ gì vậy?

Thế nhưng khiến Mục Vĩnh Hằng không ngờ rằng ánh mắt của Vân Trường Kỳ vẫn trong trạng thái mờ mịt.

Nói cách khác Vân Trường Kỳ không hề chịu ảnh hưởng chút nào.

- Mục Vĩnh Hằng, ngươi cho rằng ngươi có thể phá giải Mệ Hoặc mâu của ta?

Diệp Hạo liếc Mục Vĩnh Hằng một cái cười lạnh nói.

Kỳ thật ngay từ lúc đầu Vân Trường Kỳ bị mê hoặc, Mộ Vĩnh Hằng đã bí mật ra tay muốn đánh tỉnh Vân Trường Kỳ.

Đáng tiếc rằng hắn không thể làm được chuyện gì.

- Thái thượng trưởng lão, đây là vu hãm.

Mục Vĩnh Hằng hết sức nghiêm túc nói.

- Mục Vĩnh Hằng, tốt nhất bây giờ ngươi nên thẳng thắn thì hơn.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Nếu không chờ chút nữa ngươi sẽ không xuống đài được đâu.

- Ta đi thẳng, làm việc chính đáng.

Mục Vĩnh Hằng nghiêm túc nói.

- Ta không sợ bị điều tra.

Bây giờ Mục Vĩnh Hằng chắc chắn tuyệt đối không được thừa nhận.

Răng rắc!

Mục Vĩnh Hằng nói xong, phía trên đỉnh đầu của hắn bỗng nhiên xuất hiện một tấm gương.

Trong gương xuất hiện một hình ảnh.

Hứa Liên Hoa nằm ở trên một chiếc giường.

Đương nhiên đây không phải trọng điểm.

Trọng điểm là nơi này là Mục phủ.

- Đây không phải là phủ của Mục Vĩnh Hằng sao?

- Đúng vậy, vừa nãy ta mới đi ra từ nơi này.

- Tại sao Hứa Liên Hoa lại ở trong Mục phủ?

Sắc mặt Mục Vĩnh Hằng cực kỳ âm trầm.

Hắn không ngờ Diệp Hạo lại chiếu hình ảnh phủ của hắn.

Giải thích?

Lúc này còn giải thích cái quái gì nữa.

- Mục Vĩnh Hằng, bây giờ ta thay mặt Đan các miễn nhiệm chức vị Phó các chủ Đan các của ngươi.

Từ Khánh Phong vừa hiện thân liền lạnh lùng tuyên bố một mệnh lệnh.

Mục Vĩnh Hằng không nói một lời rời đi.

Nơi này không thể ở nữa.

Thanh danh hắn khổ tâm xây dựng đều đã bị huỷ sạch.

Mục Phượng Kiều hậm hực nhìn Diệp Hạo một cái rồi cũng rời đi.

Mà lúc này ánh mắt Vân Trường Kỳ mới khôi phục lại thanh tỉnh.

- Mới vừa xảy ra chuyện gì?

Vân Trường Kỳ có chút mờ mịt nói.

Một người thị vệ của hắn truyền âm nói cho Vân Trường Kỳ chuyện đã xảy ra.

Sắc mặt Vân Trường Kỳ lập tức tâm trầm.

- Chúng ta đi.

Vân Trường Kỳ trầm giọng nói.

Chỉ là Vân Trường Kỳ muốn đi, nhưng Sở Giang Hà lại không cho.

- Muốn đi?

Thân hình Sở Giang Hà loé lên một cái ngăn cản đường đi của Vân Trường Kỳ.

- Sở Giang Hà, ngươi muốn làm cái gì?

- Vừa rồi ngươi vu hãm em vợ ta, rồi lại ép buộc ta thoả hiệp, mấy chuyện này ngươi quên rồi sao?

Sở Giang Hà cười lạnh nói.

- Làm sao? Chưa xử lý xong chuyện này mà đã muốn đi?

- Thắng làm vua, thua làm giặc, ta cần nói gì với ngươi chứ?

Vân Trường Kỳ cũng muốn vạch thẳng mặt.

- Vậy thì khai chiến.

Sở Giang Hà lạnh lùng nói.

- Ngươi cho rằng ta sợ ngươi hay sao?

Trong mắt Vân Trường Kỳ hiện ra từng tia sắc lạnh.

- Vậy thì gặp trên chiến trường.

Sở Giang Hà đã quyết định sẽ khai chiến cùng với Thiên Đoạn thành.

Hành vi của đối phương đã không thể dùng hai từ khiêu khích để hình dung.

Khi Vân Trường Kỳ đang định rời khỏi, âm thanh của Diệp Hạo lại vang trong tai hắn.

- Dù nói thế nào Gia Đức Khang cũng được coi là nửa bằng hữu của ta, bây giờ ngươi không thèm nói gì hết đã muốn rời khỏi?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Làm sao? Ngươi xem thường bằng hữu của ta hay đang xem thường ta vậy?

Bạn cần đăng nhập để bình luận