Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3278: Khương Sùng Minh Tư Tâm

- Võ hồn thụ có đặc tính gì?

Khương Sùng Minh trầm mặc một hồi rồi mới nhìn qua Cơ Phượng Hoàng nói.

- Võ hồn thụ mười năm nở hoa một lần, mười năm kết trái một lần.

Cơ Phượng Hoàng bình tĩnh nói.

- Mà mỗi trái chính là võ hồn Nửa Bước Chúa Tể.

- Hiện tại Cơ Phượng Hoàng có bao nhiêu võ hồn Nửa Bước Chúa Tể?

Trong lòng Khương Sùng Minh hơi động nói.

- Hơn một trăm cái.

Cơ Phượng Hoàng nói đến đây liền đổi đề tài nói.

- Hiện tai ngươi còn cảm thấy Diệp Hạo là đối thủ của Đế Cơ không?

- Võ hồn của Diệp Hạo là Chúa Tể cấp.

Khiến Cơ Phượng Hoàng không ngờ rằng Khương Sùng Minh lại nói lời này.

- Cái gì?

Cơ Phượng Hoàng giật mình.

- Võ hồn của Diệp Hạo là thứ đã mất.

Mỗi lời nói của Khương Sùng Minh đều kinh chết người.

- Thứ đã mất?

Con mắt Cơ Phượng Hoàng co rụt lại.

- Không sai.

Khương Sùng Minh gật đầu một cái.

- Khó trách ngươi lại có lòng tin đối với Diệp Hạo như vậy.

Cơ Phượng Hoàng bình phục một hồi rồi mới nói.

- Có lẽ tương lai Diệp Hạo có thể phá giải.

Khương Sùng Minh đáp.

- Quên đi.

Cơ Phượng Hoàng lại lắc đầu.

- Vì sao lại quên?

Khương Sùng Minh không hiểu hỏi.

- Thứ đã mất, quả thật kinh diễm, nhưng võ hồn thụ, cũng không hề kém cạnh gì.

Cơ Phượng Hoàng nhẹ nhàng nói.

- Những năm này Đế Cơ vẫn luôn cố gắng suy nghĩ phương pháp phá giải, thế nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chỉ mới phá được ba thành.

- Ba thành?

Khương Sùng Minh giật mình.

- Vô dụng.

Trên mặt Cơ Phượng Hoàng lại không có bất kỳ vẻ mừng rỡ nào.

- Dựa theo tốc độ của Đế Cơ, hoàn toàn không có khả năng phá giải.

- Bây giờ Diệp Hạo cũng đang đi trên con đường này, ta cảm thấy có thể cho hai người bọn họ trao đổi một chút.

Khương Sùng Minh vội vàng nói.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Cơ Phượng Hoàng lại không ôm bất kỳ hi vọng gì.

- Cách thăm dò của mỗi người không giống nhau, nếu hai người bọn họ trao đổi, ngoài việc khiến họ càng mông lung ra thì cũng chả làm được gì.

Dừng một chút Cơ Phượng Hoàng nói tiếp.

- Đế Cơ đã đi lên một con đường không có lối về, Diệp Hạo không nên tiếp tục đi thì hơn.

Khương Sùng Minh trầm mặc.

- Ngươi cảm thấy bây giờ ta thuyết phục, Diệp Hạo sẽ nghe ta sao?

- Sùng Minh, con đường này đi không thông, không nên để cho Diệp Hạo thử.

- Ta sẽ khuyên bảo hắn, về phần có nghe hay không, chính là chuyện của hắn.

Cơ Phượng Hoàng há to miệng muốn nói, thế nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.

. . .

Ban đầu Diệp Hạo nghĩ thiên hà Chủng Thiên sẽ không khác thiên hà Hồn Thiên hoặc thiên hà Cửu Thiên là mấy.

Nhưng khi chân chính xuất hiện ở vùng đất này, hắn mới nhận ra mình cả nghĩ quá rồi.

Nơi này rất hoang vu.

Khi thần niệm của hắn tản ra xung quanh, hắn mới phát hiện các hành tinh xung quanh đều vắng tanh.

Ngay cả một sinh linh cũng không tìm thấy.

Linh lực cũng đã gần đến tình trạng khô cạn.

- Chuyện gì thế này?

Diệp Hạo cau mày nói.

Phải biết tu vi lúc này của Diệp Hạo là Tương Lai cảnh cao cấp.

Hắn tin tưởng thần niệm của mình còn mạnh hơn Tương Lai cảnh đỉnh phong một cấp.

Chỉ một cái nháy mắt, nguyên một vực đều nằm trong quyền kiểm soát của hắn.

Nhưng tình huống trước mắt là thế nào?

Toàn bộ khu vực mà thần niệm của hắn bao phủ đều không hề cảm nhận được bất kỳ sinh linh nào.

- Phượng Tuyết đâu?

Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một chuyện.

- Xem ra truyền tống trận đã đưa Phượng Tuyết đến nơi khác.

Ngay sau đó Diệp Hạo nghĩ tới một khả năng.

Nhưng hắn cũng không quá lo lắng.

Thiên hà Chủng Thiên nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ.

Chỉ cần hắn nổi tiếng, Phượng Tuyết sẽ tự động tìm được hắn.

Nghĩ như vậy, Diệp Hạo triệu hoán ra một chiến hạm Tương Lai cảnh cao cấp.

Chiếc chiến hạm này là do hắn chế tạo.

Bàn về uy lực, cho dù là Tương Lai cảnh đỉnh phong cũng có thể giết gọn gàng.

- Để ý tài nguyên trên đường đi, quan trọng nhất là tài nguyên đẳng cấp cao, ngoài ra nếu gặp tu sĩ, nói cho ta một tiếng.

Diệp Hạo dặn dò khí linh của chiến hạm một hồi rồi đi tới ghế mây ngồi nghỉ ngơi.

Khoảng thời gian này hắn vẫn luông tu hành, bây giờ vất vả lắm mới có cơ hội cũng nên thả lỏng một chút.

Diệp Hạo không để chiến hạm khởi động tốc độ nhanh nhất, bằng không muốn tìm tu sĩ căn bản khồn cần bao lâu.

Ước chừng qua ba ngày sau, một hư ảnh xuất hiện ở trước mặt Diệp Hạo.

- Chủ nhân, ba ngàn dặm phía trước có một khối thổ nhưỡng Thần Hoàng đỉnh phong, có lấy hay không?

- Thần Hoàng đỉnh phong?

Diệp Hạo nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói.

- Có một chút còn hơn không, đi đào đi.

Nói thật Diệp Hạo cũng không có quá nhiều hứng thú đối với thổ nhưỡng Thần Hoàng đỉnh phong.

Vả lịa hắn cũng không định để Đường Phiên Phiên các nàng tu hành đại đạo của thiên hà Chủng Thiên.

Đại đạo của thiên hà Chủng Thiên có vấn đề, ngay cả chính Diệp Hạo cũng không có tự tin tuyệt đối, như vậy làm sao có thể để mấy người Đường Phiên Phiên tu hành được chứ?

Tự đẩy vào trong hố lửa chắc?

Quả thật đồng thời tu hành nhiều loại đại đạo có thể tăng cường nội tình của bản thân.

Nhưng nhiều nhất Diệp Hạo chỉ để mấy người Đường Phiên Phiên tu hành dến Thần Hoàng cảnh đỉnh phong mà thôi.

Vấn đề là tu hành đến Thần Hoàng cảnh đỉnh phong thì có tác dụng gì?

Dù sao đại đạo thiên hà Cửu Thiên đã đạt đến Tương Lai cảnh, chênh lệch giữa hai loại đại đạo quá lớn thì tạo ra được bao nhiêu tác dụng chứ?

Vả lại ai cũng không thể cam đoan tương lai đại đạo của thiên hà Chủng Thiên có ảnh hưởng đến Thần Hoàng cảnhh hay không?

Khi gần đến khối thổ nhưỡng kia, hư ảnh đột nhiên mở miệng nói.

- Chủ nhân, có một nhóm tướng sĩ đang chạy tới nơi này.

- Đào đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Âm thanh của Diệp Hạo vừa rơi xuống, chiến hạm lập tức xé rách không gian xuất hiện ở phía trêu khối đất đó, một người máy bay ra khỏi chiến hạm bắt đầu đào khối thổ nhưỡng kia ra.

- Dừng tay.

Khi người máy đang đưa khối thổ nhưỡng về chiến hạm, một âm thanh quát lớn rơi vào trong tay Diệp Hạo.

Diệp Hạo hứng thú nhìn về phía nam tử đang kêu gào kia.

- Khối thổ nhưỡng này là của ta.

- Ngươi đào được không đồng nghĩ với việc nó là của ngươi.

Nam tử kia lạnh lùng nói.

- Thức thời thì giao khối thổ nhưỡng đó ra đây.

- Hứa Tĩnh, im miệng.

Một trung niên đứng ở bên cạnh nam tử kia lạnh lùng quát lớn.

Nam tử kia không nhìn thấu được Diệp Hạo, không có nghĩa là trung niên kia nhìn không ra.

Không!

Thật ra trung niên kia cũng không nhìn ra.

Nhưng hắn biết Diệp Hạo sâu không lường được là đủ rồi.

- Công tử, công tử nhà ta trẻ người non dạ, nói năng có chút thô lỗ, mong ngươi chớ để ý.

Trung niên kia chắp tay về phía Diệp Hạo rồi nhẹ nhàng nói.

- Liễu thúc, khối thổ nhưỡng này là ta chuẩn bị để đưa cho Yên nhi, sao ngươi có thể không không mà tặng cho hắn được.

Nam tử kia gấp gáp nói.

- Ta nói im miệng, không nghe thấy sao?

Lúc này Liễu Nhất Sơn hận không thể bóp chết hắn.

Nam tử kia còn đang định nói, trong lại đã vang lên tiếng truyền âm của Liễu Nhất Sơn.

- Vị kia ngay cả ta còn không thể nhìn thấu, biết chưa?

Nam tử kia ngây ngẩn cả người.

Bây giờ hắn mới biết vì sao Liễu Nhất Sơn lại nhận thua.

Hoá ra là vì không phải là đối thủ của người ta.

- Khối thổ nhưỡng này cũng không phải là không thể cho ngươi, nhưng ngươi cần trả lời ta mấy vấn đề.

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía nam tử kia nói.

- Thật?

Hứa Tĩnh vui mừng nói.

- Đây là nơi nào?

- Đây là Kinh Trập vực.

- Kinh Trập vực?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận