Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3296: Đá Trúng Thiết Bản

Khi chiến hạm chở một đoàn người Diệp Hạo đến Bách Độc tông, Diệp Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.

- Có phải lão gù thích ngươi?

- Chuyện này…

Trong lúc nhất thời Hoa Bích Nhi khong biết nên trả lời thế nào.

- Hoa Bích Nhi, tâm ý của ta mấy năm qua, ngươi còn không hiểu sao?

Lúc này lão gù trầm giọng nói.

- Ngươi thích ta, không liên quan gì tới ta.

Hoa Bích Nhi nhìn lão gù lạnh lùng nói.

- Những năm này chỉ cần có nam tử nào hơi gần gũi với ta đều bị ngươi ra tay đột ác, ngươi không cảm thấy phần tình cảm ngày của ngươi quá cố chấp rồi sao?

Năm đó khi Hoa Bích đang ở độ tuổi xuân xanh, nhưng bởi vì lão gù mà không có người nào dám đi cùng nàng.

Đương nhiên cũng không phải là không có gan, chỉ là những người có gan lớn đó đều bỏ mạng hết.

- Ngay từ cái lần đầu tiên gặp gỡ, ta đã thích ngươi rồi, từ lúc đó trở đi ta đã thề đời này sẽ đối tốt với mình ngươi.

Lão gù ẩn ý đưa tình mà nhìn Hoa Bích Nhi nói.

- Tâm lý ngươi méo mó quá.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Ngươi không hiểu.

Lão gù lắc đầu.

- Nếu ngươi thích Chúa Tể cao cao tại thượng, chẳng lẽ Chúa Tể cũng phải gả cho ngươi sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Vả lại với diện mạo này của ngươi, ai mà thích cho được?

- Năm đó ta tu luyện độc công nên tướng mạo mới như vậy.

Lão gù khổ sở nói.

- Kỳ thật ta cũng rất anh tuấn.

- Chuyện này không quan trọng.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Cố mà trân quý quãng thời gian cuối cùng này đi.

- Ngươi muốn giết ta?

Từ lời nói của Diệp Hạo, lão gù cũng nhận ra được điểm gì đó.

- Ngươi sai.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Vậy ngươi có ý gì?

Lão gù không hiểu hỏi.

- Đến lúc đó ngươi sẽ biết.

Diệp Hạo hài hước nói.

Ước chừng qua vài canh giờ sau, chiến hạm đi tới trước sơn môn Bách Độc tông.

- Động thủ.

Diệp Hạo ra lệnh chiến hạm phát động công kích.

- Chờ đã.

Hoa Bích Nhi nói gấp.

- Đại quân Bách Thảo các chúng ta còn dang trên đường chạy tới.

Nghe đến đây thiếu nữ bạch y không khỏi lộ ra thần sắc chấn kinh.

Hoa Bích Nhi vậy mà phái đại quân Bách Thảo các đến chọi cứng với Bách Độc tông?

Chẳng lẽ nàng không lo bách Thảo các không gượng dậy nổi sao?

Oanh!

Sau một khắc chiến hạm lập tức đánh ra một đạn pháo.

Sơn môn Bách Độc tông liền bị vỡ nát, mà các đệ tử phụ trách trấn thủ cũng bị đánh thành mảnh nhỏ.

- Ai?

- Ai dám công kích sơn môn chúng ta?

- Chẳng lẽ là thế lực đỉnh cấp xuất thủ?

- Bách Độc tông chúng ta đã đắc tội với cao thủ nào sao?

Khi đệ tử Bách Độc tông đang sôi trào, chiến hạm khai hoả không ngừng.

Cũng đúng lúc này Hoa Bích Nhi mới chân chính nhìn thấy hoả lực khủng bố của chiếc chiến hạm này.

Ba chủ pháo, chín pháo phụ.

Chủ pháo vận dụng đạn pháo Tương Lai cảnh sơ kỳ, còn pháo phụ dùng đạn pháo Quá Khứ cảnh sơ kỳ.

Chỉ là cường độ công kích của pháo phụ thực sự quá dày đặc.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Khi mấy trăm đạn pháo bắn tới Bách Độc tông, Bách Độc tông đã thủng trăm ngàn lỗ.

Bách Độc tông đương nhiên có cao thủ.

Nhưng không ai ngờ rằng chiến hạm của đối phương sau khi đánh nát sơn môn liền đại khai sát giới.

Kỳ thật chủ yếu là bởi vì viên đạn của chủ pháo quá mạnh.

Cho dù là Tương Lai cảnh đỉnh phong cũng có thể bị đánh trọng thương.

Nhân vật câp bậc này, Bách Độc tông cũng chỉ có vài người mà thôi.

- Ngươi muốn chết sao?

Sau một khắc một thanh âm nghiêm nghị vang đội toàn bộ thiên địa, tiếp đó một bóng người cao lớn xuất hiện giữa không trung.

Toàn thân hắn tràn ngập chấn động cường hãn, cả người phảng phất như đang ẩn núp trong sương mù.

- Ngươi là ai?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Tông chủ Bách Độc tông, Lôi Nguyên Võ.

Thân ảnh kia lạnh lùng nói.

- Thì ra là vậy.

Diệp Hạo nói đến đây lại dừng một chút.

- Ta ghét nhất người nào khi nói chuyện với ta lại đứng cao hơn ta.

- Thì đã thế nào?

Thân ảnh kia nhìn Diệp Hạo hỏi.

Tu vi Diệp Hạo thế nào hắn đã xem thấu.

Tương Lai cảnh trung kỳ!

Tu vi như vậy hắn còn không để trong mắt.

- Thì ngươi cút xuống cho ta.

Diệp Hạo chợt quát lớn một tiêngs.

Thanh âm của Diệp Hạo mang theo uy năng vô thượng của Kiếp hồn thần khúc.

Thân ảnh kia chỉ cảm thấy thức hải của mình bị xuyên thủng, trước mắt là môt mảng đen kịt.

Hắn vô lực rơi xuống.

Đợi đến khi chạm xuống đất, hắn quỳ một chân trên đất.

Toàn trường vì đó xôn xao.

Chuyện gì đang xảy ra?

Tông chủ Tương Lai cảnh đỉnh phong vậy mà không thể chịu được một tiếng quát của Diệp Hạo?

Lão gù hoảng sợ không thôi.

Tông chủ Bách Độc tông cũng không phải là Tương Lai cảnh đỉnh phong, hắn đã nửa bước đặt chân đến Kim Thế cảnh.

Nhưng dù là nhân vật mạnh mẽ như vậy cũng bị Diệp Hạo nghiền ép.

Chẳng lẽ bây giờ Diệp Hạo đã có chiến lực Kim Thế cảnh sơ kỳ rồi sao?

Nhưng làm sao có thể chứ?

Hắn còn trẻ như vậy?

- Các hạ là ai?

Đúng lúc này phía trước chiến hạm lặng yên không một tiếng động xuất hiện một bóng người.

Hoa Bích Nhi giật nảy mình.

Bởi vì nàng hoàn toàn không hề nhận ra người này cho đến khi người này tự mở miệng.

Điều này có nghĩa là gì?

Hoa Bích Nhi làm sao không biết?

- Ta là ai, ngươi không cần biết.

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn thân ảnh kia nói.

- Ngươi chỉ cần biết ngươi đắc tội ta là đủ rồi.

- Chí ít cũng phải cho ta một lý do.

Thân ảnh kia híp mắt nói.

- Lão gù nói đứng sau lưng hắn là Độc Hạt.

Diệp Hạo chỉ vào lão gù sắc mặt trắng bệch đang ở bên cạnh nói.

- Chỉ bởi vì vậy mà ngươi đối phó với Bách Độc tông ta?

Thân ảnh kia nhịn không được nói.

- Không sai.

- Ngươi không cảm thấy ngươi quá bá đạo sao?

Thân ảnh kia có chút kinh sợ nói.

Cho tới bây giờ đều là Bách Độc tông bá đạo.

- Từ trước đến giờ ta đều bá đạo.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Lão gù chọc phải ta, vậy phải cho ta một lời giải thích thỏa đáng.

- Ngươi đã đánh nát nửa người hắn, ngươi còn muốn gì nữa?

- Lúc hắn nói ra cái tên Độc Hạt tràn đầy vẻ cảnh cáo, như thể ta sợ Độc Hạt vậy.

Diệp Hạo vừa nói đến đây, ánh mắt lộ ra tia sắc lạnh nói.

- Chuyện này khiến ta cực kỳ khó chịu, bây giờ ngươi kêu Độc Hạt cút ra đây.

Thân ảnh kia nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo một hồi.

- Độc Hạt còn chưa trưởng thành, bây giờ hắn không phải là đối thủ của ngươi.

- Vậy không cần nói nữa, ta hủy Bách Độc tông, không tin hắn còn không ra.

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

- Ngươi đừng quá đáng.

Thân ảnh kia vừa nói đến đây, một lực lượng vô hình đã khống chế thân thể hắn.

- Cái gì?

Thân ảnh kia bị giật mình.

Phải biết hắn là Kim Thế cảnh sơ kỳ.

Tuyệt đối không được xem thường cảnh giới này.

Hiện giờ cảnh giới này dù không được coi là đứng đầu nhưng cũng không thấp hơn là mấy.

Nhưng bây giờ hắn lại bị giam cầm ở giữa không trung.

Khi thân thể hắn xuất hiện, tu sĩ toàn trường đều xôn xao.

- Lão tổ.

- Hình như lão tổ bị giam cầm.

- Làm sao có thể? Lão tổ là cường giả Kim Thế cảnh sơ kỳ đấy.

- Không sai, cho dù là Kim Thế cảnh trung kỳ cũng chưa chắc có thể giam cầm được lão tổ.

- Rốt cuộc thì vị này có bối cảnh gì?

- Ta cảm thấy lần này có vẻ Bách Độc tông chúng ta chọc nhầm người rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận