Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3301: Lỗi Của Cha

Không thể nào.

Hứa Tĩnh cùng lắm cũng chỉ là Thần Hoàng đỉnh phong, mà hắn lại là Quá Khứ cảnh đỉnh phong.

Chênh lệch giữa hai bên thật sự rất lớn.

Hứa Tĩnh làm sao có thể giam cầm được hắn chứ?

Là ai ra tay?

- Là ngươi?

Lưu Hồng Xương nhìn chằm chằm vào Diệp Hạo nói.

Diệp Hạo lại không thèm nhìn Lưu Hồng Xương lấy một cái, ánh mắt hắn rơi vào trên người Hứa Tĩnh.

- Ngươi chỉ trả thù như vậy thôi sao?

Hứa Tĩnh đang định xuất thủ bỗng Lưu Vân Thọ từ xa gào thét một tiếng.

- Các ngươi muốn chết phải không?

Lưu Vân Thọ tức giận.

Lưu Hồng Xương là nhi tử của hắn.

Nhưng bây giờ lại bị tát vỡ nửa bên mặt dưới hành trăm con mắt nhìn trừng trừng.

Làm như vậy chẳng khác gì đang tát thẳng vào mặt hắn.

- Ngươi còn thất thần làm gì?

Diệp Hạo lạnh lùng nói.

Hứa Tĩnh không chút do dự đánh một quyền đập vỡ thân thể Lưu Hồng Xương.

- Ngươi dám?

Lưu Vân Thọ không ngờ rằng dù hắn đã cảnh cáo, Hứa Tĩnh vẫn dám tiếp tục xuất thủ.

Chẳng lẽ tên đó không lo hắn sẽ giận chó đá mèo lên toàn bộ Chung Hoa môn hay sao?

Hay cho rằng tên gia hoả Tương Lai cảnh trung kỳ kia có thể đối phó được Bách Bảo các?

- Lưu các chủ, ngươi định động thủ ở Bách Thảo các ta sao?

Khi Lưu Vân Thọ chuẩn bị tiến lên, Các chủ Bách Thảo các Hoa Bích Nhi hiện thân ngăn cản đường đi của hắn.

- Hoa các chủ, ngươi có ý gì?

Lưu Vân Thọ khó coi nói.

- Ai cũng không được làm càn ở Bách Thảo các.

Hoa Bích Nhi lạnh nhạt nói.

- Vậy bây giờ Hứa Tĩnh dám ra tay với nhi tủ ta, Bách Thảo các ngươi vì sao chẳng quan tâm?

Lưu Vân Thọ lạnh lùng nói.

- Vì sao ta lại thấy nhi tử ngươi không chút kiêng kỵ nhục nhã Môn chủ Chung Hoa môn Hứa Kính Tông đây?

Trong mắt Hoa Bích Nhi loé lên một tia sáng.

- Ngươi . . . Hoa các chủ, ngươi chắc chắc muốn đối địch với Bách Bảo các chúng ta?

Lưu Vân Thọ đè nén lửa giận nói.

- Nếu ngươi cảm thấy có thể đại biểu cho Bách Bảo các, vậy Bách Thảo các sẽ làm địch nhân của ngươi, thế nào?

Lời nói của Hoa Bích Nhi khiến tu sĩ toàn trường phải chấn động.

Hoa Bích Nhi điên rồi sao?

Vì Chung Hoa môn, cần thiết phải trở mặt với thế lực như Bách Bảo các sao?

- Hoa các chủ, Lưu phó các chủ thể đại biểu cho Bách Bảo các ta được.

Đúng lúc này một thanh niên môi hồng răng trắng trầm giọng nói.

Nghe vậy Hoa Bích Nhi nhìn về phía thanh niên kia nói.

- Ngươi chắc chắn?

- Ta chắc chắn, ta lấy danh nghĩa Thiếu các chủ cam đoan với ngươi, hắn không có tư cách đại biểu Bách Bảo các ta.

Lúc này La Tử Huân hận không thể chém chết Lưu Vân Thọ.

Hôm nay là hắn định tranh cử Thánh nữ Bách Thảo các.

Nhưng ai có thể ngờ phụ tử Lưu Vân Thọ lại làm ra cái trò ngu ngốc này cơ chứ?

A!

Đúng lúc nay trong lòng bàn tay Hứa Tĩnh xuất hiện một ngọn lửa, hoả diễm bao vây linh hồn của Lưu Hồng Xương.

Đau đớn kịch liệt khiến Hứa Tĩnh phát ra tiếng kêu thảm thiết.

- Hứa Tĩnh, ngươi có tin. Hôm nay ta sẽ đồ sát toàn bộ Chung Hoa môn của ngươi không?

Lưu Vân Thọ nhìn chằm chằm vào Hứa Tĩnh gầm thét.

Hứa Tĩnh có chút lo lắng nhìn qua Diệp Hạo.

- Hắn dám động, ta giết hắn.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Sau khi nhận được lời cam đoan của Diệp Hạo, Hứa Tĩnh cũng không còn do dự gì nữa mà tiếp tục vận dụng hoả diễm thiên đốt linh hồn của Lưu Hồng Xương.

- Giết ta?

Lưu Vân Thọ giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian mà nhếch mém nói.

- Chưa nói đến việc ngươi không có thực lực đó, cho dù ngươi có thực lực, ngươi dám giết ta sao?

Lưu Vân Thọ là ai?

Phó các chủ Bách Bảo các.

Diệp Hạo nhục nhã Lưu Vân Thọ, Bách Bảo các có thể không làm gì, nhưng nếu giết Lưu Vân Thọ, Bách Bảo các tuyệt đối sẽ không ngồi im.

Oanh!

Lưu Vân Thọ vừa nói xong, hai con mắt của Diệp Hạo liền loé ra ánh sáng như nhật nguyệt.

Thân thể Lưu Vân Thọ lập tức sụp đổ, khi linh hồn hắn chui ra cũng từ từ bốc lên từng đợt khói đặc.

Mắt thấy linh hồn của hắn cũng chuẩn bị huỷ diện, lúc này Diệp Hạo mới thu hồi ánh mắt.

Làn này ánh mắt toàn trường nhìn Diệp Hạo cũn thay đổi.

Diệp Hạo làm cái gì?

Hắn thiếu chút nữa đã giết Phó các chủ Bách Bảo các.

- Các hạ, ngươi đừng quá đáng.

La Tử Huân khó coi nói.

- Nếu ngươi cảm thấy ta quá đáng, vậy bây giờ ngươi đi mời lão tổ Bách Bảo các của ngươi tới đây.

Diệp Hạo lãnh đạm nói.

- Còn nữa, Hứa Tĩnh và ta mặc dù là bèo nước gặp nhau, nhưng bây giờ Bách Bảo các ngươi tìm hắn gây phiền phức cũng chẳng khác gì tìm ta gây phiền phức. Bách Bảo các nếu không cho ta một lời giải thích, ta sẽ tự mình đi đến tổ địa Bách Bảo các một chuyến.

- Ngươi cảm thấy Bách Bảo các sẽ sợ sao?

La Tử Huân cười lạnh nói.

- Bách Bảo các chúng ta có cường giả Kim Thế cảnh toạ trấn đấy.

- Kim Thế cảnh toạ trấn cũng không có gì là ghê gớm cả.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

La Tử Huân ha ha nở nụ cười.

Hắn thấy Diệp Hạo dù có mạnh hơn cũng không thể đạt đến trình độ Kim Thế cảnh được.

- Ngươi cảm thấy Bách Bảo các so với Bách Độc tông thì thế nào?

Hoa Bích Nhi nhàn nhạt nói.

Sắc mặt La Tử Huân không khỏi thay đổi.

- Ngươi có ý gì?

- Ta muốn nói cho các ngươi biết, Bách Độc tông bị huỷ trong tay hắn, không biết ngươi có cảm tưởng gì đây?

Lời nói của Hoa Bích Nhi khiến cả người La Tử Huân hoàn toàn không tốt.

Thực lực Bách Độc tông hoàn toàn không chút kém hơn Bách Bảo các.

Nhưng một tông môn mạnh mẽ như vậy mà bị huỷ diệt chỉ trong thời gian cực ngắn.

Điều này có nghĩa là gì?

La Tử Huân làm sao không biết chứ?

Có nghĩa là Diệp Hạo hoàn toàn có thực lực nghiền ép Bách Độc tông.

- Đã nói đến mức này, sau ngày ngươi định làm thế nào chính là chuyện của Bách Bảo các.

Hoa Bích Nhi nói xong liền nhìn về phía Diệp Hạo.

- Diệp công tử, chỗ ngồi của ngươi ta đã chuẩn bị xong.

- Chờ chút rồi đi.

Diệp Hạo nói xong, trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa.

Khi ngọn lửa bao vây toàn thân Lưu Vân Thọ, hắn phát ra kêu thảm thiết.

- Hôm nay phụ tử ngươi có kết cục như vậy, ngươi có gì muốn nói?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

- Cho Hồng Xương một cơ hội sống sót.

Lưu Vân Thọ cầu khẩn nói.

- Nhi tử của ngươi đến tình trạng ngày hôm nay, phần lớn là do cách dạy bảo của ngươi, nhưng bản tính của hắn cũng không phải hiền lành gì.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Nhi tử của ngươi nhất định phải chết.

- Không có cách khác sao?

- Không có.

Ánh mắt Lưu Vân Thọ dần dần ảm đạm xuống.

- Ta một mạng đổi một mạng.

Cũng không biết qua bao lâu Lưu Vân Thọ nhìn Diệp Hạo nói.

- Thật ngại quá, ta cũng không có ý định bỏ qua cho ngươi.

Lời nói của Diệp Hạo khiến Lưu Vân Thọ tỉnh mộng.

- Ngươi đang đùa ta?

- Bây giờ ngươi mới phát hiện ra sao?

Diệp Hạo cười ha hả.

- Ngươi . . . .

Lưu Vân Thọ chỉ có thể kìm nén lửa giận mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Cho ngươi cảm nhận thử cảm giác của những người bị phụ tử các ngươi giẫm đạp dưới chân.

Diệp Hạo nói đến đây lại nhìn về phía La Tử Huân.

- Làm sao? Bách Bảo các mấy người không định cho ta câu trả lời thoả đáng à?

- Ờ…ngươi muốn thế nào?

La Tử Huân trầm ngâm một chút hỏi.

- Chuyện này các ngươi tự nghĩ, tóm lại nếu khiến ta không hài lòng, ta sẽ tự mình đi một chuyến.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ta lập tức trở về tông môn.

La Tử Huân nói xong liền vội vàng rời đi.

Hắn chuẩn bị trở về thương lượng với Các chủ một chuyến, cố gắng lấy thêm một chút bồi thường.

Bạn cần đăng nhập để bình luận