Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3314: Lam Tức Bại

- Không sao.

Nghịch Thương Thiên truyền âm nói.

- Sương Hàng vực và Manh Chủng vực vì không có bản nguyên đan đạo, có thể nói tương lai hai đại vực này không thể nào tiến thêm một bước, đây cũng là lý do vì sao bọn họ lại đầu tư trên người ngươi.

- Nhưng dù sao họ cũng là Chúa Tể, hai lệnh bài này có vấn đề gì không?

Diệp Hạo chần chờ một hồi, cuối cùng vẫn nói ra điều mà mình lo lắng.

- Đại đạo thiên hà Chủng Thiên đã sụp đổ, nhưng cũng không có nghĩa là thiên hà Chủng Thiên diệt vong.

Nghịch Thương Thiên nhàn nhạt nói.

- Mà ta từ lâu đã hoà thành một thể với thiên hà Chủng Thiên, chỉ cần thiên hà Chủng Thiên còn tồn tại, ta sẽ sống mãi, điểm này vô luận là Sương Hàng chúa tể hay Mang Chủng chúa tể đều biết điều này.

Nghe vậy Diệp Hạo mới an tâm.

Chỉ cần Nghịch Thương Thiên vẫn còn, hai đại Chúa Tể sẽ không dám làm gì hắn.

- Cảm tạ hai vị tiền bối ban thưởng.

Diệp Hạo khom lưng hành lễ với Sương Hàng chúa tể và Mang Chủng chúa tể.

Trên mặt hai đại Chúa Tể lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng bọn họ lại cực kỳ đắng chát.

Bốn đại Chúa Tể khác vì sao không đứng ra? Còn không phải là bởi vì người ta có tư cách này.

Chí tôn dưới quyền bọn họ tương lai dù có kém đi nữa cũng đều có thể trở thành Chúa Tể.

Mà chí tôn dưới quyền bọn hắn lại không có khả năng bước thêm một bước.

- Đại nhân, ta không phục.

Lúc này thiếu nữ tóc lam Mang Chủng vực trầm giọng nói.

- Ngươi muốn khiêu chiến ai?

Mang Chủng chúa tể nhàn nhạt mở miệng nói.

Thiếu nữ tóc lam trực tiếp bỏ qua Diệp Hạo.

Đối với tên có sức chiến đấu chạm tới cực hạn này, thiếu nữ tóc lam không muốn tự tìm lấy nhục.

Cuối cùng ánh mắt nàng rơi vào trên ngừoi Thanh Dao.

Bởi vì Thanh Dao chỉ nhìn nàng một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Gì đây?

Khinh thường nàng?

- Ta khiêu chiến nàng.

Thiếu nữ tóc lam chỉ Thanh Dao nói.

Nghe vậy tu sĩ Nghịch Thiên nhất mạch đều đồng loạt nở nụ cười.

Thiếu nữ tóc lam không hiểu hỏi.

- Cái ngươi cười cái gì?

- Ta cảm thấy ngươi vẫn nên khiêu chiến ta thì hơn.

Ẩn Ẩn thân mặc hắc bào mỉm cười nói.

- Trước khi Tộc trưởng tới, Thanh Dao vẫn luôn là đại tỷ của chúng ta.

- Đại tỷ?

Thiếu nữ tóc lam nghi ngờ không hiểu.

- Lam Tức, đổi người khác đi.

Lúc này Mang Chủng chúa tể mở miệng nói.

- Đại nhân.

Sắc mặt thiếu nữ tóc lam có chút không dễ nhìn, Chúa Tể nhà mình đang không coi trọng nàng sao?

- Từ trong cơ thể nàng ta cảm nhận được khí tức kinh thiên động địa, luận nội tình nàng hẳn sẽ không yếu hơn Diệp Hạo.

Mang Chủng chúa tể trầm ngâm một chút rồi nói.

- Ta cũng chạm tới cực hạn sức chiến đấu.

Thanh Dao nhàn nhạt nói.

Lam Tức cảm thấy mình bị đánh một đòn chí mạng.

Ánh mắt của bản thân thật “tốt”.

Mới vào liền chọn người mạnh thứ nhì.

- Khi ta liều mạng đấu với Long Thủ, nếu trong ngàn chiêu ta không gây thương tổn được hắn, vậy sau ngàn chiêu ta sẽ bị hắn đánh trọng thương.

Ẩn Ẩn nhìn Lam Tức nói.

- Vả lại tên gia hoả Long Thủ ra tay không giữ lại đâu, cô gái xinh đẹp như ngươi nếu bị trọng thương, vậy sẽ không còn đẹp nữa, đây cũng là lý do vì sao ta lại tự tiến cử mình.

- Vậy ta sẽ tỷ thí cùng ngươi.

Lam Tức nghĩ một hồi liền gật đầu.

Chỉ là, đợi đến khi chiến đấu, Lam Tức liền hối hận.

Ẩn Ẩn thoạt nhìn yếu đuối, nhưng cách chiến đấu của nàng lại không hề yếu đuối chút nào.

Nàng chọn con đường khốc liệt và độc đoán.

Mỗi chiêu đều là sát chiêu.

Mỗi chiêu đều cực kỳ hung ác.

Còn chưa qua được trăm chiêu, Lam Tức đã không thể chống đỡ nổi.

- Vì sao ta cảm thấy Ẩn Ẩn đi theo Sát đạo?

Mang Chủng chúa tể nghi ngờ dò hỏi.

- Sát đạo không nhất định là quỷ đạo, hung ác cũng là một loại sát đạo.

Nghịch Thương Thiên khẽ mỉm cười nói.

- Nhưng quỷ đạo mới là loại mạnh nhất trong sát đạo.

- Nhưng Lam Tức không đáng để Ẩn Ẩn sử dụng quỷ đạo.

Nghe vậy Mang Chủng chúa tể trầm mặc lại.

Không phải Ẩn Ẩn không hiểu quỷ đạo, mà Lam Tức không đáng để nàng sử dụng.

Từ điểm đó có thể thấy được Lam Tức kém Ẩn Ẩn chí ít cũng nửa cấp.

Hai trăm chiêu!

Đến lúc này Ẩn Ẩn vẫn luôn áp chế Lam Tức.

Lam Tức chỉ có thể chống đỡ mà không hề có sức đánh trả.

Kiên trì đến ba trăm chiêu, Lam Tức đã chịu không nổi mà bị một kiếm đánh bay, giữa không trung bắn ra không biết bao nhiêu máu tươi.

Khắp khuôn mặt Lam Tức đều là vẻ khổ sở.

Đến lúc này nàng làm sao không biết giữa mình và Ẩn Ẩn chênh lệch lớn cỡ nào.

- Ta thua.

Lam Tức khẽ thở dài.

Nói xong câu đó nàng giống như bị hút khô khí lực toàn thân mà ngồi thẫn thờ trên mặt đất.

Tùy ý để máu tươi chảy xuống.

Hiển nhiên trận thua ngày hôm nay đã tạo thành bóng ma tâm lý rất lớn trong lòng nàng.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút, đầu ngón tay xuất hiện một tia đan khí thanh sắc, khi đan khí tiến vào trong cơ thể Lam Tức, thương thể trên ngừoi nàng nhanh chóng được khôi phục lại.

- Đan khí thật tinh thuần.

Lam Tức chấn động.

Đến cấp độ này của Lam Tức, đan sư cấp bậc nào mà nàng chưa từng gặp qua.

Nhưng ở cấp bậc Tương Lai cảnh này, nàng chưa từng gặp người nào có đan khi tinh thuần như Diệp Hạo.

- Ngươi là đan sư?

Mang Chủng chúa tể giật mình nói.

Phải biết võ đạo của Diệp Hạo đã đạt tới cực hạn.

Đáng lý ra hắn sẽ không còn thời gian và tâm tư để đi nghiên cứu thứ khác.

Nhưng đan đạo của Diệp Hạo không ngờ lại kinh diễm như vậy.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

- Đan đạo của ngươi đã đến trình độ nào?

Ánh mắt Mang Chủng chúa tể lấp loé nói.

- Vô địch đồng giai.

- Ngươi rất tự tin.

- Ta không cảm thấy đan đạo của ai có thể ngang bằng được với ta.

Diệp Hạo kiên định nói.

Lam Tức cúi đầu, trong lòng khẽ run lên.

Võ đạo vô địch đồng giai.

Đan đạo vô địch đồng giai.

Thế gian này tại sao lại có nam tử giỏi như vậy?

- Có chuyện gì ta có thể giúp được không?

Mang Chủng chúa tể trầm ngâm một chút hỏi.

- Nếu được, ta muốn tiến vào Công pháp điện Mang Chủng vực để nghiên cứu đan đạo.

Diệp Hạo suy nghĩ một hồi nói.

Khi nói câu này, trong lòng Diệp Hạo rất rối bời.

Hắn lo Mang Chủng chúa tể cự tuyệt!

- Ta có thể mở rộng Công pháp điện Mang Chủn vực cho ngươi, ngoại trừ truyền thừa quan trọng ra, ngươi có thể xem thoải mái.

Mang Chủng chúa tể trầm giọng nói.

- Nhưng ta có một điều kiện.

- Ngươi nói.

- Ngươi phải cưới Lam Tức.

Mang Chủng chúa tể chỉ Lam Tức nói.

Lam Tức ngây ngẩn cả người.

Ngay sau đó khuôn mặt của nàng liền đỏ lên.

Muốn hỏi nàng có động tâm với Diệp Hạo không?

Hiển nhiên là động tâm.

Bằng không nàng đã nhảy ra cực tuyệt từ lâu.

- Chuyện tình cảm nên để tự nhiên.

Diệp Hạo suy nghĩ một hồi mới lên tiếng.

- Vả lại ta đã có thê tử.

- Lam Tức là đệ nhất mỹ nhân thiên hà Chủng Thiên, ngươi chắc chắn ngươi không nghĩ lại?

Mang Chủng chúa tể cười ha hả nói.

Lam Tức hoa nhường nguyệt thẹn, thiên địa ở trước mặt nàng cũng phải làm nền.

Nhưng Diệp hạo biết rõ Lam Tức là một củ khoai nóng bỏng tay.

Nếu hắn cưới Lam Tức, có trời mới biết về sau sẽ xảy ra chuyện gì.

Khi Diệp Hạo đang còn chần chừ, Nghịch Thương Thiên đã nhàn nhạt nói.

- Thân là lão sư của Diệp Hạo, ta đáp ứng vụ hôn sự này.

- Lão sư.

Diệp Hạo có chút trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Nghịch Thương Thiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận