Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3317: Nói Gì Phản Bội

Chuyện năm đó tân ngã đào được thổ nhưỡng ở bỉ ngạt, hắn đã ném ra sau đầu.

Hiện tại Diệp Hạo kiểm tra một phen liền khiếp sợ phát hiện đẳng cấp những thổ nhưỡng này thực sự cao hơn rất nhiều so với thổ nhưỡng của Mang Chủng chúa tể.

Chẳng lẽ thổ nhưỡng này là Chúa Tể cấp?

- Tiền bối, thiên hà Chủng Thiên có thổ nhưỡng Chúa Tể cấp không?

Diệp Hạo trầm ngâm một chút cuối cùng vẫn hỏi.

- Không có.

Mang Chủng chúa tể chắc như đinh đóng cột nói.

- Nếu có thổ nhưỡng Chúa Tể cấp, vậy trở thành Chúa Tể cũng không cần gian nan như vậy.

- Tiền bối năm đó trở thành Chúa Tể có đặt chân tới bỉ ngạn không?

- Có.

- Bỉ ngạn có hình dáng gì?

- Cách bỉ ngạn không xa là một con đường hẹp quanh co, nhưng lúc đó ta không dám đặt chân đến, bởi vì ta mơ hồ cảm thấy một khi mình đặt chân vào, cho dù ta đã đạt đến Chúa Tể cảnh cũng có thể sẽ biến mất khỏi thế gian này.

Mang Chủng chúa tể nghĩ một hồi nói.

Ánh mắt Diệp Hạo loé lên một cái nói.

Xem ra năm đó lúc Mang Chủng chúa tể đặt chân đến bỉ ngạt cũng không khác mình lắm.

Nhưng Mang Chủng chúa tể chẳng lẽ không nghĩ đến việc đào đất ở bỉ ngạn sao?

Đương nhiên chuyện này hắn không có cách nào hỏi, bằng không hắn cũng không biết phải giải thích làm sao.

- Xin từ biệt, chúng ta sẽ gặp lại ở thiên hà Hồn Thiên.

Mang Chủng chúa tể nói xong câu đó liền rời đi.

Không gian bốn phía loé lên một cái, Diệp Hạo lại phát hiện mình đã ở trên một không gian đã được ngăn cách.

Thân ảnh Nghịch Thương Thiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

- Mang Chủng chúa tể nói gì với ngươi?

- Nàng cho ta một phần thổ nhưỡng Nửa Bước Chúa Tể, điều kiện tiên quyết là tương lai ta phải giúp nàng làm một chuyện.

Diệp Hạo thẳng thắn nói.

Diệp Hạo không hề tính toán, mưu đồ trước mặt Nghịch Thương Thiên.

Người đã đến cấp độ này, hắn có nói dối hay không, Chúa Tể chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.

Vả lại Diệp Hạo cũng không biết giữa Nghịch Thương Thiên và Mang Chủng chúa tể có quan hệ gì không?

Dứt khoát ăn ngay nói thật.

- Ngươi đáp ứng?

- Ta dám không đáp ứng sao?

- Thổ nhưỡng Nửa Bước Chúa Tể ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi.

Nghịch Thương Thiên nói xong liền đưa cho Diệp Hạo một cái túi càn khôn.

- Cái này . . . .

Diệp Hạo bị choáng váng.

- Có phải nàng nói với ngươi ta không chuẩn bị cho ngươi?

Nghịch Thương Thiên khẽ mỉm cười nói.

- Đúng vậy.

- Ngươi dù gì cũng là Tộc trưởng Nghịch Thiên nhất mạch ta, dù là để lung lạc ngươi hay lấy thân phận của ngươi, ngươi cảm thấy ta sẽ thiếu một phần tài nguyên này cho ngươi sao?

- Ta quá đơn thuần.

Diệp Hạo cười khổ nói.

Nghịch Thương Thiên cười không nói.

Đơn thuần?

Một đường Diệp Hạo đi đến ngày hôm nay, hắn thật sự đơn thuần?

Lừa gạt ai chứ!

- Ngươi định lúc nào trở về thiên hà Hồn Thiên?

- Ngươi cảm thấy lúc nào thì phù hợp?

- Ngươi chuẩn bi xong, thông báo cho ta một tiếng, ta sẽ đưa các ngươi đi.

- Vậy thì ba ngày sau.

Diệp Hạo nghĩ một hồi nói.

- Được.

Đợi đến khi Nghịch Thương Thiên rời đi, Diệp Hạo mới trở về ngoại giới.

- Đại nhân nhà ta không làm khó ngươi chứ?

Lam Tức có chút lo âu nói.

- Ngươi cảm thấy không làm khó, nàng có thể đi tìm ta sao?

- A! Chuyện này . . . .

Trên khuôn mặt nhỏ của Lam Tức tràn đầy vẻ xoắn xuýt.

Nhìn thấy bộ dáng khổ sở của Lam Tức, Diệp Hạo nhịn không được mà nở nụ cười.

Hắn có thể thấy được Lam Tức thật sự đang xoắn xuýt.

Phải biết nàng và mình mới quen biết được bao lâu chứ?

Lam Tức có biểu hiện như vậy cũng đã không tệ rồi.

- Về sau đi thiên hà Hồn Thiên, ngươi không cần phải quá khép nép đâu.

Diệp Hạo nhìn Lam Tức nghiêm túc nói.

- Ngương đang hứa hẹn với ta sao?

Lam Tức dùng ánh mắt lấp lánh hỏi.

- Phía sau ta cũng có Chúa Tể, là người mà ta tuyệt đối tín nhiệm.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Tuyệt đối tín nhiệm?

Lam Tức nói đến đây rồi nhìn thoáng qua xung quanh một lượt mới thấp giọng nói.

- Ngươi có ý nghĩ này là hoàn toàn sai lầm đấy, bất kỳ một Chúa Tể nào cũng không được tuyệt đối tín nhiệm.

- Vì sao ngươi lại nói như vậy?

- Bởi vì trên Chúa Tể vẫn còn có cảnh giới, mà đây chính là mục tiêu mà bọn họ luôn hướng tới.

Lam Tức cực kỳ nghiêm túc nói.

- Tương Lai khi ngươi đặt chân đến Chúa Tể cảnh, có lẽ ngươi sẽ trở thành đối tượng mà Chúa Tể săn.

- Chúa Tể đi săn?

Diệp Hạo giật mình.

- Sau khi đến Chúa Tể cảnh, ngươi cảm thấy ngoại trừ đi săn người cùng cấp bậc ra thì còn có con đường nào khác để tăng lên sao?

Lam Tức nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta biết, nhưng ta vẫn tự tin nói cho ngươi biết, Chúa Tể kia ta tuyệt đói tín nhiệm.

- Vì sao?

Lam Tức không hiểu hỏi.

Nàng đã nói rõ ràng như vậy, vì sao Diệp Hạo còn nói như vậy?

- Việc này hiện tại không thể nói cho ngươi.

Lam Tức trừng mắt nhìn.

- Vậy lúc nào thì ngươi nói cho ta biết?

- Đợi đến thời điểm thích hợp.

- Được.

Lam Tức vui vẻ nói.

Đợi đến khi Lam Tức rời đi, Diệp Hạo đi tới trước mặt cao tầng Nghịch Thiên nhất mạch.

- Nói với Nghịch Thiên nhất mạch, ba ngày sau chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.

Diệp Hạo nhìn xung quanh một lượt nói.

- Ba ngày? Vội vàng như vậy?

Một vị trưởng lão giật mình nói.

- Chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí.

Diệp Hạo nhìn trưởng lão kia một cái thật sâu.

Khi Nghịch Thiên nhất mạch chuẩn bị rời đi, Các chủ Bách Thảo các Hoa Bích Nhi đi tới bên cạnh Diệp Hạo.

- Công tử, đây là tài nguyên mà Bách Thảo các cướp được.

Hoa Bích Nhi đưa cho Diệp Hạo một cái túi càn khôn.

Thần niệm của Diệp Hạo lướt qua rồi nói.

- Phần tài nguyên này ta lấy hai phần ba, còn lại cho ngươi tự phân phối.

Nếu Bách Thảo các đã quy thuận Diệp Hạo, như vậy Diệp Hạo cũng không thể nào giao toàn bộ tài nguyên cho Hao Bích Nhi được.

Đây là quy củ.

- Tạ tông chủ.

Hoa Bích Nhi cung kính nói

- Cho Bách Thảo các ba ngày, ba ngày sau chúng ta sẽ rời đi.

- Rời khỏi thiên hà Chủng Thiên?

- Không sai.

- Ta sẽ sắp xếp.

Hoa Bích Nhi rời đi không được bao lâu, Hứa Kính Tông vội vàng chạy đến.

- Tông chủ, đây là tài nguyên mà Chung Hoa môn cướp được.

Hứa Kính Tông đưa cho Diệp Hạo một túi càn khôn.

Thần niệm Diệp Hạo lướt qua liền trả lại cho Hứa Kinh Tông.

Hứa Kính Tông có chút không hiểu hỏi.

- Tông chủ, ngươi có ý gì?

- Hứa Kính Tông, số lượng này hình như không đúng lắm nhỉ?

Diệp Hạo cười như không cười mà nhìn Hứa Kính Tông.

Mồ hôi lạnh trên trán Hứa Kính Tông lập tức chảy xuống.

Hắn không ngờ rằng hành động nhỏ của mình lại bị Diệp Hạo phát hiện.

- Tông chủ. Hứa Kính Tông nói xong liền quỳ xuống.

- Hứa Kính Tông, nhi tử ngươi tính toán âm mưu thì cũng thôi đi, không ngờ rằng tới cả ngươi cũng tính toán khôn lỏi.

Diệp Hạo nói đến đây liền vung ống tay áo lên, từ ống tay áo có một bóng người bị vứt ra, ngoài Hứa Tĩnh ra thì còn ai?

Ngay khi nhìn thấy Hứa Tĩnh, sắc mặt Hứa Kính Tông lập tức thay đổi.

- Tông chủ, chuyện này. . . đã xảy ra chuyện gì?

- Nhi tử Hứa Tĩnh bảo bối của ngươi muốn lan truyền chuyện ta là chí tôn ra, như vậy có lẽ hắn sẽ được Liễu Yên Nhi ưu ái.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Tông chủ, sao ngươi biết chuyện này?

Hứa Kính Tông trầm mặc một hồi mới mở miệng hỏi.

Hứa Kính Tông vừa dứt lời, từ trong bóng tối đã có một bóng người đi ra.

Khi nhìn thấy thân ảnh này, sắc mặt Hứa Kính Tông tràn ngập khó tin.

- Đại trưởng lão, tại sao ngươi có thể phản bội tông môn?

- Phản bội? Chung Hoa môn đã quy thuận Diệp công tử, nói gì phản bội?

- Ngươi . . . .

Bạn cần đăng nhập để bình luận