Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3318: Thanh Dao Thuế Biến

- Tông chủ, ta sai rồi.

Hứa Kính Tông nói xong quỵ ở Diệp Hạo trước mặt.

- Hứa Kính Tông, ngươi nên biết rõ nếu không phải nhờ ta, Chung Hoa môn các ngươi đã kết thúc rồi.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Bây giờ hãy mang theo dòng chính các ngươi rời khỏi Chung Hoa môn đi.

- Tông chủ.

Toàn thân Hứa Kính Tông run lên.

- Đi đi.

Diệp Hạo nhìn Hứa Kính Tông.

- Mang theo nhi tử của ngươi mà đi.

Ánh mắt Hứa Kính Tông lộ ra vẻ không cam lòng, nhưng vẫn yên lặng đứng dậy.

Đợi đến khi Hứa Kính Tông trở lại Chung Hoa môn, khiến hắn không ngờ rằng tu sĩ thuộc dòng chính của hắn lại không có mấy người nguyện ý rời đi cùng bọn họ.

- Hứa Kính Tông, trên người chúng ta quả thật chảy cùng dòng máu với ngươi, nhưng ta và phụ tử các ngươi không đội trời chung.

- Không sai, Hứa Kính Tông, ngươi phản bội Các chủ, ngươi nên bị trừng phạt.

- Hứa Kính Tông, ngươi muốn đi đâu thì tự mình mà đi, chúng ta không có quan hệ gì với ngươi hết.

Hứa Kính Tông thấy tộc nhân của mình nói như vậy, trong lòng tràn ngập bi ai.

- Thật ngại quá, các ngươi cũng phải đi.

Lúc này Đại trưởng lão lãnh đạm mở miệng nói.

- Chỉ cần là người thuộc mạch Hứa Kính Tông đều phải rời khỏi Chung Hoa môn.

- Dựa vào cái gì?

- Đúng vậy, bây giờ chúng ta có thể đoạn tuyệt quan hệ với Hứa Kính Tông.

- Đại trưởng lão, ngươi không thể làm như vậy được.

Đối mặt với sự phản đối của Hứa Kính Tông nhất mạch, Đại trưởng lão trầm giọng nói.

- Mệnh lệnh này là do Các chủ hạ xuống.

- Nhưng Chung Hoa môn này là của chúng ta.

Hứa Tĩnh đỏ mắt nói.

Đại trưởng lão nhìn Hứa Tĩnh một hồi, ngay sau đó chậm rãi gật đầu một cái nói.

- Ngươi nói đúng, Chung Hoa môn là của các ngươi.

Dừng một chút Đại trưởng lão nhìn về bốn phía nói.

- Đệ tử Chung Hoa môn, ai nguyện ý đi theo Diệp công tử, bây giờ đi theo ta.

Xoát!

Hơn chín mươi chín phần trăm đệ tử Chung Hoa môn đồng loạt đứng ở phía sau lưng Đại trưởng lão.

- Đi thôi.

Đại trưởng lão thản nhiên nói.

. . .

Hôm nay một bóng người đi tới Bách Thảo các.

- Ngươi tìm ai?

Một đệ tử ngăn cản thân ảnh của người kia.

- Ta là Phượng Tuyết, ta tìm Diệp Hạo.

Thân ảnh kia nhẹ nhàng nói.

- Ngươi biết Các chủ?

Đệ tử kia nghi ngờ hỏi.

Cái tên Phượng Tuyết này nàng đã từng nghe qua.

Nhưng nàng không nghĩ Phượng Tuyết có tư cách quen biết Diệp Hạo.

Diệp Hạo dù gì cũng là vương giả trong hàng ngũ chí tôn.

- Ngươi cứ đi bẩm báo đi.

Phượng Tuyết vừa cười vừa nói.

Lúc này đệ tử kia mới đi bẩm báo.

Không qua bao lâu, Diệp Hao cùng đệ tử kia đi tới sơn môn.

- Phượng Tuyết, đã lâu không gặp.

Diệp Hạo nhìn Phượng Tuyết bạch y vừa cười vừa nói.

- Ngươi cũng không biết đi tìm ta?

Phượng Tuyết trừng mắt nhìn Diệp Hạo một cái.

- Thiên hà Chủng Thiên lớn như vậy, ta đi chỗ nào tìm ngươi?

Diệp Hạo tức giận nói.

- Không phải ngươi quen Nghịch Thương Thiên chúa tể sao? Ngươi nhờ hắn đi tìm là được.

Phượng Tuyết nhìn Diệp Hạo nói.

- Nhân tình như vậy vẫn không nên thiếu thì hơn.

Diệp Hạo lắc đầu.

- Được rồi, không xoắn xuýt chuyện này nữa, lúc nào chúng ta trở về?

- Ba ngày sau.

- Ba ngày sau?

- Vội vã như vậy?

- Chẳng lẽ ngươi còn chuyện gì chưa xử lý xong?

- Không phải, chỉ là ta không ngờ rằng ngươi lại đi vội vàng như vậy.

- Hiện tại thiên hà Hồn Thiên không còn an toàn nữa.

- Ngươi có ý gì?

- Thiên hà Chủng Thiên chuẩn bị tiến vào chiếm giữ thiên hà Hồn Thiên, việc này chẳng khác gì dẫn sói vào nhà.

- Nhưng luận thực lực, thiên hà Chủng Thiên không phải là đối thủ của thiên hà Hồn Thiên.

- Điều kiện tiên quyết là tu sĩ thiên hà Hồn Thiên có thể một lòng.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Thiên hà Chủng Thiên đã trở thành vùng đất chết, đi thiên hà Hồn Thiên có lẽ là lựa chọn tốt nhất của bọn họ.

- Nhưng việc này có công bằng với tu sĩ thiên hà Hồn Thiên không?

- Trời đời này có chuyện gì công bằng sao?

Diệp Hạo nhìn Phượng Tuyết một cái không có nói gì.

Phượng Tuyết là tu sĩ thiên hà Chủng Thiên, lập trường của nàng đương nhiên đứng ở bên thiên hà Chủng Thiên rồi.

Diệp Hạo đương nhiên hiểu rõ.

Kỳ thật điều mà Diệp Hạo suy nghĩ còn nhiều hơn.

Thiên hà Hồn Thiên còn có thể xảy ra chuyện, chẳng lẽ thiên hà Cửu Thiên sẽ không có chuyện chắc?

Đừng quên Khương Sùng Minh vẫn luôn trấn thủ thông đạo giữa hai thiên hà.

Muốn nói Khương Sùng Minh không hề có ý gì, Diệp Hạo chắc chắn không tin.

Đây cũng là lý do vì sao Diệp Hạo phải nhanh chóng trở về thiên hà Hồn Thiên.

Thiên hà Hồn Thiên!

Nhờ Nghịch Thương Thiên, Diệp Hạo đi thẳng tới Đệ Bát vực.

Bây giờ Diệp Hạo vẫn chưa muốn giao thủ với Đế Cơ, bởi vì tu vi ở thiên hà Hồn Thiên của hắn vẫn còn chưa tăng lên, vả lại Diệp Hạo vẫn còn cần lấy Hồn thư chân chính ở Đệ Bát vực.

Ban Ân chi thuật!

Phần Hồn thư mà Diệp Hạo lấy được ở Đệ Thất vực không hoàn chỉnh.

Hiện tại hắn cần phải có bản Hồn thư hoàn chỉnh, chỉ như vậy thì sức chiến đấu của tu sĩ bên trong tiểu thế giới hắn mới có thể tăng thêm một bước.

Khi Diệp Hạo đặt chân đến Đệ Bát vực, Thanh Dao cùng tu sĩ Nghịch Thiên nhất mạch đều đồng loạt đi ra khỏi tiểu thế giới của hắn.

Cũng đúng lúc này toàn thân Thanh Dao tản ra chấn động hết sức huyền ảo, năng lượng vô tận ở xung quanh ồ ạt tràn vào trong cơ thể nàng, cùng lúc đó trong thức hải nàng dần xuất hiện một cây đại thụ.

Gốc đại thụ kia, dáng dấp yểu điệu, mỹ lệ hùng hồn.

Khi nhìn thấy thần quang tràn ngập từ thúc hải của Thanh Dao, ánh mắt Diệp Hạo lộ ra thần sắc không thể tin được.

- Ngươi sinh ra võ hồn gì?

Bởi vì Diệp Hạo cảm thấy võ hồn của mình bị áp chế.

Không sai.

Áp chế.

Phải biết võ hồn của Diệp Hạo là võ hồn Nửa Bước Chúa Tể.

Nhưng bây giờ võ hồn của hắn lại bị võ hồn của Thanh Dao áp chế.

Chuyện này cũng thật quá hoang đường rồi.

- Ta không biết.

Thanh Dao nói đến đây, võ hồn trong thức hải của nàng bắt đầu nở hoa.

Khi đoá hoa tàn đi lại tiếp tục kết trái.

- Những trái này là gì?

Thanh Dao trợn mắt há hốc mồm nói.

Lúc này gốc đại thụ kia truyền đến Thanh Dao từng đợt chấn động.

Sau một khắc, trên mặt Thanh Dao lộ ra tia kinh ngạc.

Võ Hồn thụ!

Võ hồn Chúa Tể cấp.

- Diệp Hạo, võ hồn có Chúa Tể cấp?

- Ngươi lấy được võ hồn đã mất?

Diệp Hạo không khỏi trừng lớn hai mắt.

- Không có, ta đượ Võ Hồn thụ.

Thanh Dao nhẹ nhàng nói.

- Cho ta nhìn thử.

Diệp Hạo nói xong liền thả ra một sợi thần niệm.

Khi Diệp Hạo nhìn thấy cảnh tượng bên trong thức hải của Thanh Dao, cả người hắn đều hoang mang.

- Tại sao võ hồn của ngươi lại là một gốc cây?

- Đây là Võ Hồn thụ.

Thanh Dao vừa cười vừa nói.

- Ngoài ra ngươi nhìn thấy những trái trên Võ Hồn thụ không? Những trái kia đều là võ hồn Nửa Bước Chúa Tể.

- Đã thế còn có chín trái?

Diệp Hạo thấy một màn như vậy, trong lòng có chút ê ẩm.

Hắn liều mạng lừa gạt, võ hồn đã mất mới cho hắn vài các võ hồn Nửa Bước Chúa Tể.

Kết quả Thanh Dao người ta mới lên đã có chín võ hồn Nửa Bước Chúa Tể.

Người so với người, tức chết người.

- Võ Hồn thụ là võ hồn Chúa Tể cấp, nhưng không có nghĩa là ta kém hơn.

Mà lúc này, võ hồn đã chết của hắn truyền tới chấn động.

Diệp Hạo không hề bị lay động.

- Nói thật, ta không cảm thấy ngươi mạnh hơn so với Võ Hồn thụ.

- Hừ, ngươi cho rằng ngươi nói như vậy, ta sẽ cho ngươi thêm võ hồn sao?

Võ hồn đã chết hừ lạnh một tiếng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận