Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3321: Ngươi Không Phải Trận Sư Sao

- Ta biết.

Diệp Hạo bình tĩnh nói.

- Ngươi biết mà ngươi còn dám ra tay với đệ tử của ta? Ngươi chán sống rồi sao?

Lưu Xuân Huy vừa nói câu này, một cỗ khí thế kinh khủng liền nghiền ép về phía Diệp Hạo.

Nhưng khiến Lưu Xuân Huy không ngờ rằng Diệp Hạo lại giống như một cây cột vững vàng cắm rễ tại đó.

Sắc mặt hắn không có chút thay đổi, chỉ lẳng lặng mà nhìn Lưu Xuân Huy.

Trên mặt Lưu Xuân Huy lộ ra thần sắc không thể tin được.

Phải biết hắn chính là Tương Lai cảnh đỉnh phong, mà tu vi của Diệp Hạo chỉ là Tương Lai cảnh sơ kỳ mà thôi, chênh lệch giữa hai bên tận ba tiểu cảnh giới.

Sao Diệp Hạo có thể không bị khí thế của hắn ảnh hưởng?

Không thể nào.

Hoàn toàn không có khả năng này.

Trừ phi . . .

Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn nhìn Diệp Hạo lập tức thay đổi.

- Ngươi là ai?

- Chuyện này ngươi định xử lý thế nào?

Diệp Hạo nhàn nhạt hỏi.

Lưu Xuân Huy hiểu Diệp Hạo không muốn bị bại lộ thân phận của mình.

- Chuyện này là do Chu Vân hổ lõ mãng.

Lưu Xuân Huy trầm mặc một hồi rồi nhìn về phía Chu Vân Hổ.

- Còn không mau tạ lỗi với Diệp công tử.

- Cái gì? Sư tôn, ngươi bắt ta xin lỗi hắn?

Chu Vân Hổ trợn mắt hốc mồm nói.

Chu Vân Hổ cảm thấy sư tôn nhất định đã già nên hồ đồ rồi.

- Ngươi muốn chết có phải hay không?

Lưu Xuân Huy truyền âm cho Chu Vân Hổ.

- Ngươi biết tên đó là ai không?

- Ai?

Trong lòng Chu Vân Hổ hơi động nói.

- Gia hỏa này chí ít cũng phải là cái thế giả, hơn nữa xếp hạng của hắn còn không hề thấp.

Lưu Xuân Huy nhìn Chu Vân Hổ nói.

- Ngươi chắc muốn đối địch với người như vậy.

Chu Vân Hổ không khỏi rùng mình một cái.

Cái thế giả?

Ở Đệ Bát vực này cũng không có bao nhiêu cái thế giải đâu.

Dù sao phần lớn cái thế giả đều đang ở Đệ Cửu vực, Đệ Cửu vực vô luận là truyền thừa hay trài nguyên, Đệ Bát vực đều không thể so sánh được.

Nhận ra được điểm ấy, Chu Vân Hổ làm sao còn dám cứng đầu nữa?

- Diệp công tử, thật xin lỗi, vừa rồi là do ta nói năng lỗ mãng.

Chu Vân Hổ sụp mi cúi đầu nói.

Nhìn thấy Chu Vân Hổ nhận sai, Diệp Hạo cũng không truy cứu nữa.

- Trình độ trận đạo của sư phó ngươi quả thật không tệ, nhưng còn lâu mới có thể đạt tới trình độ vô địch trong đồng giai.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Diệp công tử, dạy phải.

Chu Vân Hổ khiêm tốn nói.

Mặc kệ Chu Vân Hổ có thật lòng không, Diệp Hạo cũng không có ý định tiếp tục truy cứu.

Không cần thiết.

Ở trong lòng Diệp Hạo, Chu Vân Hổ cũng chỉ là nhân vật nhỏ bé, thậm chí cho dù là Lưu Xuân Huy cũng vậy.

- Diệp công tử, mong ngươi có thể hỗ trợ, ta đại biểu cho ngàn vạn bách tính Ung thành cảm tạ ngươi.

Trương Thao Thiên ôm quyền nói.

- Thành các ngươi đã chuẩn bị vệ binh xong chưa?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Mong công tử cho chúng ta nửa khắc đồng hồ.

Trương Thao Thiên vội nói.

Lúc này hắn mới nhớ ra vấn đề này.

Sau khi Ám tộc bị bại lộ sẽ xử lý như thế nào?

Nếu không có cao thủ trấn áp, có trời mới biết sẽ tạo ra cảnh giết chóc gì?

Ngay sau đó Trương Thao Thiên ban bố một mệnh lệnh, toàn bộ tướng sĩ Ung thành đồng loạt tản ra xung quanh.

Điều này khiến các Ám tộc đang ẩn núp ở Ung thành sợ hãi không thôi.

Chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ Ung thành phát hiện ra bọn họ rồi sao?

Không thể nào.

Nếu phát hiện, vậy vì sao không trực tiếp truy nã bọn họ?

- Bách tính Ung thành, từ giờ phút này phải ở nguyên tại chỗ, người vi phạm quân lệnh, giết không tha.

Thanh âm của Trương Thao Thiên vang lên giữa toàn thành, toàn bộ tu sĩ Ung thành đều chấn động, bọn họ nhận ra chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó mà bọn họ không biết.

Nhưng nhìn các tướng sĩ đang tuần tra ở giữa không trung, ai cũng không dám coi lời của Trương Thao Thiên là gió thoảng bên tai.

Đại khái qua nửa khắc đồng hồ sau, trận pháp ở cổng thành dưới sự điều kiển của DIệp Hạo đã hoá thành tia sáng đầy trời tràn ngập khắp Ung thành.

Phàm là Ám tộc bị dính tia sáng đó đều bị buộc lộ ra bản tôn.

Rống!

Tướng mạo của Ám tộc cực kỳ xấu xí, thoạt nhìn giống như Thử yêu.

Ánh mắt bọn chúng tràn ngập kinh hãi, bởi vì từng đợt đao kiếm đều rơi vào trên người bọnhoj.

Bọn họ muốn chạy trốn.

Nhưng cả toà Ung thành đều bị phong bế.

Còn chưa tới mười phút, mấy ngàn tên Ám tộc chui vào Ung thành đều bị giết sạch sẽ.

Thấy một màn như vậy, tay chân Trương Thao Thiên đều lạnh buốt.

Mấy ngàn Ám tộc.

Nếu bọn gia hoả này phát động công kích, có trời mới biết sẽ khiến Ung thanh tổn thương cỡ nào?

Lưu Xuân Huy lại cảm thấy may mắn.

Ung thành là nơi thí điểm trận pháp đầu tiên của hắn, nếu trận pháp này được dùn khắp toàn bộ Đệ Bát vực, đến lúc đó đầu não các đại thế lực làm sao có thể bỏ qua cho hắn chứ?

- Diệp công tử, còn có cá lọt lưới không?

Trương Thao Thiên một thân sát khí hạ xuống bên cạnh Diệp Hạo hỏi.

Vừa rồi Trương Thao Thiết mới giết chết một cao thủ Tương Lai cảnh trung giai.

Tương Lai cảnh trung giai.

Nếu hắn nổ tung, nửa toà Ung thành cũng sẽ có thể bị sụp đổ.

- Cấp độ Tương Lai cảnh sẽ không có, đương nhiên nếu là Ám tộc Kim Thế cảnh, trạn pháp của ta sẽ không kiểm tra ra.

- Ta nghĩ Ám tộc cấp độ Kim Thế cảnh sẽ không làm hành động không biết nhục này.

Trương Thao Thiên không khỏi thở dài một hơi.

Dù là chủng tộc nào, khi đến Kim Thế cảnh đều sẽ có sự cao ngạo của riêng mình.

Lén lút chui vào?

Không cần mặt mũi nữa sao?

- Trương thành chủ, ngươi biết Đan Đạo tổng các ở đâu sao?

- Đan Đạo tổng các? Diệp công tử muốn đi Đan Đạo tổng các?

Trương Thao Thiên khẽ giật mình nói.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu một cái.

- Chẳng lẽ Diệp công tử không biết tình huống hiện tại của Đan Đạo tổng các rất không ổn sao?

- Nghĩa là sao?

- Những năm này Đan Đạo tổng các vẫn luôn bị hai thế lực Dược Vương động và Hồi Xuân ccs vây công mà liên tục bại lui.

- Vì sao?

Diệp Hạo nhíu mày nói.

Đan Đạo tổng các không phải là thế lực Đan đạo mạnh nhất Đệ Bát vực sao?

Vì sao lại xuất hiện tình huống này?

- Diệp công tử vẫn nên đi tới Phủ thành chủ cuả ta, lúc đó ta sẽ kể chi tiết cho ngươi.

Trương Thao Thiên nói khẽ.

- Được.

Thông qua Trương Thao Thiên thuật lại, rốt cuộc Diệp Hạo cũng hiểu vì sao Đan Đạo tổng các lại rơi vào tình trạng này.

Ba ngàn năm trước Đan Đạo tổng các xuất hiện ba đệ tử kinh tài tuyệt diễm, nhưng cuối cùng lão Các chủ lại lựa chọn cho con của mình làm Các chủ.

Kỳ thật chuyện này cũng không có gì đáng trách, ai mà không chọn huyết mạch của mình chứ?

Nhưng hai đệ tử kia lòng sinh oán hận rồi khỏi Đan Đạo tổng các liền sáng lập Dược Vương động và Hồi Xuân các, mà tân Các chủ Đan Đạo tổng các không ngững không đàn áp hai thế lực kia mà còn giúp đỡ khắp nơi, cuối cùng đã khiến hai thế lực đó trở thành thế lực ngang hàng với Đan Đạo tổng các.

Khi đến lúc này, Dược Vương động và Hồi Xuân các liền tiến hành các loại chèn ép vào Đan Đạo tổng các.

Tân Các chủ Đan Đạo tổng các vì vấn đề năng lực nên liên tục bại lui, hiện tại toàn bộ Đan Đạo tổng các chỉ còn mỗi tổ đình và Đan thành.

- Không ngờ Đan Đạo tổng các lại suy sụp đến mức độ này.

Diệp Hạo hơi xúc động nói.

- Đúng rồi, còn chưa hỏi Diệp công tử tới Đan Đạo tổng các làm gì?

Trương Thao Thiên tò mò hỏi.

- Nói đến chuyện này, ta cũng là người của Đan các.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Ngươi không phải trận sư sao?

Lưu Xuân Huy giật mình nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận