Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3322: Hai Bên Đều Không Tốt Đắc Tội

Trình độ trận đạo của Diệp Hạo cao như vậy, nhưng hắn lại nói hắn là người của Đan các.

Như vậy có nghĩa là gì?

Chẳng lẽ trình độ đan đạo của hắn cũng rất cao hay sao?

Phải biết khi trở thành đan sư hay trận sư thì tu vi võ đạo đều không được tốt.

Đây cũng là chuyện bình thường.

Dù sao tinh lực cũng có hạn.

Thế nhưng, Diệp Hạo chẳng lẽ có võ đạo mạnh mẽ mà trận đạo còn đạt đến trình độ cực cao sao?

- Ta cũng là đan sư.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Diệp công tử, hiện tại Dược Vương động và Hồi Xuân các cực kỳ chèn ép đan sư Đan Đạo tổng các.

Trương Thao Thiên cảnh cáo nói.

- Chẳng lẽ còn có cả giết người sao?

Diệp Hạo nhướng mày.

- Cũng không đến mức thế, nhưng nhục nhã là chuyện thường xảy ra.

Trương Thao Thiên trầm giọng nói.

- Nhục nhã Diệp công tử?

Lưu Xuân Huy vừa cười vừa nói.

- Diệp công tử là cái thế giả, Dược Vương động, Hồi Xuân các thì có mấy cái thế giả chứ?

- Cái thế giả?

Lúc này Trương Thao Thiên mới đi dò xét tu vi của Diệp Hạo.

Hắn phát hiện khí huyết đang ngủ yên trong người Diệp Hạo phảng phất như một hắc long, bất cứ lúc nào cũng có thể xông thẳng lên trời.

- Cái thế giả.

Con mắt Trương Thao Thiên hơi co rụt lại.

Đúng vậy.

Chỉ có nhân vật cấp bậc này mới có thể có khí huyết kinh khủng như vậy.

Trương Thao Thiên không biết rằng Diệp Hạo đã giấu phần lớn khí huyết, nếu không chắc chắn đã hù chết Trương Thao Thiên rồi.

- Nhưng tu vi của Diệp công tử vẫn còn hơi yếu.

Trương Thao Thiên trầm ngâm một chút, từ bàn tay xuất hiện một hộp gấm, khi hộp gấm được mở ra, một loại quả màu xanh tràn ngập chấn động sinh mệnh cuồn cuộc tản ra ngoài.

- Đây là…trái tim của cường giả Mộc tộc Tương Lai cảnh đỉnh phong?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

Trái tim cấp bậc này rất khó chiếm được.

Bởi vì đến nhân vật cấp bậc ày, nếu hắn muốn tự bạo, cho dù là Kim Thế cảnh trung giai cũng chưa chắc đã có thể ngăn cản được.

- Không sai, ta may mắn mới lấy được.

Trương Thao Thiên nói xong liền đưa hộp gấm cho Diệp Hạo.

- Ta tin có trái tim này, sẽ giúp thực lực của Diệp công tử tăng lên một cấp bậc.

Chu Vân Hổ ở một bên nhìn xuống dưới đất, tròng mắt đỏ rực.

Nếu hắn lấy được trái tim này, có trời mới biết thực lực của hắn sẽ tăng lên đến mức nào?

Đương nhiên hắn cũng biết trái tim này không có duyên với hắn.

- Ta không dùng được.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi cự tuyệt.

Chu Vân Hổ ngây ngẩn cả người.

Có lầm hay không vậy?

Trái tim của cường giả Mộc tộc Tương Lai cảnh đỉnh phong, ngươi lại nói ngươi không dùng được?

- Diệp công tử, trong tay ta không có thứ khác trân quý hơn.

Trương Thao Thiên cười khổ nói.

- Trương thành chủ hiểu lầm rồi, ta xuất thủ không phải vì cái gì hết, chỉ là không muốn Ám tộc làm hại sinh linh thôi.

Diệp Hạo nhẹ nhàng nói.

- Coi như đây là tấm lòng thành của ta, Diệp công tử xuất thủ vì Ung thành, ta không thể không bày tỏ gì được.

Trương Thao Thiên ngưng trọng nói.

Diệp Hạo chần chờ một chút rồi nhận lấy.

- Vậy ta nhận là được chứ gì.

- Chỗ ta còn có một yêu cầu quá đáng.

- Diệp công tử, ngươi nói.

Trương Thao Thiên nói gấp.

Hắn chỉ hy vọng Diệp Hạo có thể làm phiền hắn.

- Mời Trương thành chủ giúp ta hỏi một chút tin tức của Đan Đạo tổng các.

- Đây là việc nhỏ.

- Còn nữa, không biết trong phủ khố của Trương thành chủ có vật liệu trận đạo hay không?

- Có, Diệp công tử cần bao nhiêu?

- Trương thành chủ giúp ta nghe ngóng tin tức, vậy ta sẽ giúp Trương thành chủ chế tạo vài cái trận pháp.

- Thật sự rất cảm tạ.

Trương Thao Thiên mừng rỡ nói.

Trương Thao Thiên gọi nhi tử Trương Trình Trình của mình đến.

- Khoảng thời gian này ngươi đi theo Diệp công tử, nếu ngươi chiêu đãi không chu đáo, đừng trách ta không khách khí với ngươi.

- Cha, ngươi yên tâm, Diệp công tử là ân nhân của Ung thành ta, ta nào dám lười biếng chứ.

Một thanh niên tướng lĩnh vừa cười vừa nói.

Đợi đến khi Diệp Hạo rời đi, Trương Liên Bình trầm ngâm một chút rồi mới nói.

- Đại ca. Ta thừa nhận tu vi trận đạo của Diệp công tử không tệ, như tu vi võ đạo của hắn lại khiến tu vi trận đạo bị hạn chế, các trận pháp của Ung thành chúng ta là do mấy vị tông sư Tương Lai cảnh đỉnh phong chế tạo thành. Diệp công tử nếu chế tạo trận pháp mới thì không sao, nhưng nếu hắn nhúng tay vào sửa chữa, chuyện này…

Lời tiếp theo hắn chưa hề nói, như ý nghĩ lại cực kỳ rõ ràng.

- Diệp công tử sẽ không nhúng tay vào đâu.

Trương Thao Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.

- Chỉ hi vọng là vậy.

Trương Liêu Bình cười khổ nói.

Hắn luôn cảm thấy với cá tính của Diệp Hạo chắc chắn sẽ làm vậy.

Điều mà Trương Liêu Bình lo hoàn toàn chính xác.

Bởi vì khi Diệp Hạo dò xét trận pháp hộ thành của Ung thành, hắn liền muốn sửa lại.

- Diệp công tử, không phải ngươi muốn tạo trận pháp mới sao?

Trương Trình Trình chần chờ một chút mới nhỏ giọng hỏi.

- Nhưng trận pháp này có rất nhiều lỗi, ta không nhịn được.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Ngươi nói cái gì?

Tiếng nói của Diệp Hạo vừa rơi uống, một thiếu nữ bạch y tức giận quát lớn.

- Tiểu Hoàn, không được vô lễ với Diệp công tử.

Trương Trình Tình đen mặt quát.

Nói đùa cái gì?

Diệp Hạo là nhân vật mà ngay cả Thành chủ cũng muốn đối đãi thận trọng.

- Ta biết ngươi đã tạo tra trận pháp kiểm tra Ám tộc, nhưng nó không có nghĩa là trận đạo của ngươi lợi hại.

Thái Tiểu Hoàn nhìn Diệp Hạo không có một chút thiện cảm nào.

- Bây giờ xin lỗi sư tôn ta, ta sẽ bở qua chuyện này.

- Sư tôn ngươi?

Diệp Hạo nghi ngờ hỏi.

- Diệp công tử, đại trận hộ thành này là do ba tông sư Tương Lai cảnh đỉnh phong hoàn thành, trong đó sư tôn của Thái Tiểu Hoàn, Cẩu Đại Đông, chính là người chủ chốt thiết kế trận pháp này.

Trương Trình Trình nhẹ giọng giải thích ở bên tai Diệp Hạo.

- Thì ra là như vậy.

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ hiểu rõ.

Vậy cũng có thể giải thích vì sao Thái Tiểu Hoàn lại tức giận như vậy.

Thì ra hắn đã vô tình nhục nhã đến sư tôn của nàng.

- Ta vô ý mạo phạm sư tôn của ngươi, nhưng sư tôn ngươi thiết kế toà đại trận hộ sơn này thật sự có không ít lỗi.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút vẫn nói.

- Ngươi có biết rằng ngươi đang cố tình gây hấn không?

Thái Tiểu hoàn giận tím mặt.

Nàng đã cảnh cáo Diệp Hạo.

Kết quả gia hoả này còn tiếp tục nhục nhã.

- Trương công tử, ngươi hãy bẩm báo chuyện này cho phụ thân ngươi, dù sao quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở Ung thành chủ.

Diệp Hạo nghĩ một hồi rồi quay qua nhìn Trương Trình Trình.

- Diệp công tử, xin đợi chốc lát.

Trương Trình Trình nói xong câu đó liền rời đi.

Phủ thành chủ!

Khi Trương Trình Trình kể lại chuyện này một lượt, khắp khuôn mặt Trương Thao Thiên đều là vẻ bất đắc dĩ.

Không ngờ rằng lại bị Trương Liêu Bình nói trúng.

- Cha, ngươi phải quyết định đi.

Trương Trình Trình nhìn Trương Thao Thiên đang cự kỳ sầu não mà mở miệng nói.

- Ta cũng muốn quyết định lắm chứ, nhưng vấn đề là cả hai bền đều không thể đắc tội được.

Trương Thao Thiên nhức đầu nói.

Cẩu Đại Đông là Đường chủ Trận Đạo đường của Ung thành.

Có thể nói là quyền cao chức trọng.

Không những thế cũng có thể nói toàn bộ an toàn của Ung thành đều nằm trên người Cẩu Đại Đông.

Mà Diệp Hạo lại là cái thế giả, vả lại còn là ân nhân của Ung thành.

Hai bên đều không thể đắc tội được.

- Đại ca, ta có biện pháp.

Khi Trương Thao Thiên không biết giải quyết thế nào, Trương Liêu Bình bỗng nhiên nói.

- Ngươi nói.

Mắt Trương Thao Thiên sáng lên nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận