Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3323: Bã Đậu

- Chuyện này ta cảm thấy vẫn nên để Cẩu Đại Đông đi giải quyết.

Trương Liêu Bình nhẹ nhàng nói.

- Sau đó cứ để ta ra mặt trước, nếu tình hình trở niên nghiêm trọng, đại ca lại ra mặt khuyên bảo hai bên, như vậy sẽ không đắc tội với bên nào hết.

Ánh mắt Trương Thao Thiên lập tức phát sáng lên.

- Biện pháp này không tệ.

Sau đó Trương Liêu Bình và Trương Trình Trình cùng đến đại trận hộ thành.

- Diệp công tử, Thành chủ đang đi tuần tra, ta đã thông báo, hắn sẽ đến sau.

Trương Trình Trình áy náy nói.

- Nhưng ta thấy Phó thành chủ ở Phủ thành chủ nên đã gọi hắn tới đây.

Trương Liêu Bình tầm ngâm một chút rồi khiểm trách Thái Tiểu Hoàn.

- Tiểu Hoàn, Diệp công tử là khách tôn quý của Ung thành ta, đồng thời cũng là ân nhân của Ung thành chúng ta, tại sao ngươi có thể đối đãi với Diệp công tử như vậy?

Nghe vậy Thái Tiểu Hoàn lập tức trở nên gấp gáp.

Trương Liêu Bình có ý gì?

Nói nàng vong ân phụ nghĩa?

- Phó thành chủ, Diệp công tử nói cái gì cũng được, nhưng không thể hoài nghi trình độ trận đạo của sư tôn ta.

Thái Tiểu Hoàn đỏ bừng mặt nói.

- Diệp công tử có thể tạo ra trận pháp phân biệt được Ám tộc, vậy cũng chứng minh trình độ trận đạo của hắn đã đạt tới cấp độ cực cao.

Trương Liêu Bình trầm giọng nói.

- Cho dù là Cửu trưởng lão Trận Đạo công hội Lưu Xuân Huy cũng đã thừa nhận trình độ của hắn không bằng Diệp Hạo.

- Từ khi nào mà một trận pháp đã có thể đại biểu cho trình độ của trận sư?

Thái Tiểu Hoàn tức giận nói.

- Vả lại sư tôn ta có kinh nghiệm nhiều hơi Lưu Xuân Huy, bàn về trận đạo, Lưu Xuân Huy chưa chắc đã giỏi hơn sư tôn ta.

- Nhưng sư tôn ngươi không sáng tạo ra được trận pháp phân biệt Ám tộc.

Trương Trình Trình nhịn không được nói.

Nói thật Trương Trình Trình cũng không ưng gì Thái Tiểu Hoàn, thừa dịp cơ hội lần này mà bày tỏ sự bất mãn của mình với Thái Tiểu Hoàn.

Cả ngày nàng chỉ lo khoe trận pháp của lão sư nàng lợi hại thế nào, nhưng ngay cả trận. pháp phân biệt Ám tộc cũng không thể làm được, ngươi nói ngươi đứng đó phách lối làm cái gì chứ?

- Ngươi nói cái gì?

Thái Tiểu Hoàn giận run người mà nhìn Trương Trình Trình.

Trương Trình Trình ngoảnh mặt nhìn về phía khác.

Quả thật địa vị của hắn cao hơn Thái Tiểu Hoàn, nhưng đằng sau Thái Tiểu Hoàn có Cẩu Đại Đông, vì vậy cho dù Trương Trình Trình là nhi tử của Thành chủ Ung thành cũng không dễ dàng đắc tội Thái Tiểu Hoàn.

Vả lại tính cách Thái Tiểu Hoàn lại mạnh mẽ, cho dù là Trưng Trình Trình cũng khá đau đầu.

- Ta nói trận pháp của sư tôn ngươi có lỗi, đương nhiên sẽ không nói nhảm.

Đung súc này Diệp Hạo mở miệng nói.

- Lúc đầu ta định sẽ tạo ra một trận pháp khác, nhưng lại phát hiện trận pháp hộ thành có quá nhiều lỗi nên nhịn không được mà sinh ra ý muốn sửa lại.

- Ngươi có tư cách gì mà muốn giúp sư tôn ta sửa lại trận pháp?

Thái Tiểu Hoàn cười lạnh nói.

- Ngươi cho rằng ngươi là ai?

- Quên đi.

Diệp Hạo lắc đầu nói.

- Nếu Ung thành không muốn, vậy ta cũng bỏ ý định này.

- Ngươi nói rõ chuyện này ra thử coi.

Diệp Hạo vừa dứt lời, một thanh âm tức giận vang lên, trên không trung nứt ra một khe hở, một lão giả tràn ngập sát khí đi ra.

Không hề nghi ngờ, lão giả này là sư tôn của Thái Tiểu Hoàn, Cẩu Đại Đông.

- Trận pháp của ngươi rất hoà mỹ.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Hôm nay nếu ngươi không nói rõ rang, ngươi nghĩ ngươi có thể đi được không?

Hai con mắt Cẩu Đại Đông loé ra tia sáng lạnh lẽo.

- Cẩu đường chủ, Diệp công tử là khách quý của Ung thành ta, ngươi muốn làm gì?

Trương Liêu Bình tiến liên một bước đứng đối diện Cẩu Đại Đông.

- Phó thành chủ, nếu là chuyện khác ta có thể sẽ nghe ngươi, nhưng tiểu tử này lại nghi ngờ trình độ trận đạo của ta, hôm nay cho dù Thành chủ đại nhân đến, ta cũng phải làm ra lẽ chuyện này.

Cẩu Đại Đông nói xong, một cây búa xuất hiện ở giữa bầu trời toả ra ánh sáng vàng óng.

Nhìn thấy Cẩu Đại Đông sử dụng võ hồn, Trương Liêu Bình nhận ra chuyện này không thể cứu vãn được nữa.

Hắn không ngờ rằng Cẩu Đại Đông lại bướng bỉnh như vậy.

- Ngươi muốn làm rõ chuyện này?

Diệp Hạo mở miệng nói.

- Vậy ta sẽ cho ngươi hiểu.

Sau một khắc, trận pháp hộ thành của Ung thành dưới sự điều khiển của Diệp Hạo bị cướp é hiển hoá giữa không trung.

- Cái gì?

Tròng mắt Thái Tiểu Hoàn cũng muốn trừng lồi ra ngoài.

- Làm . . . Làm sao có thể?

Cẩu Đại Đông bị choáng váng.

Diệp Hạo cưỡng ép kích hoạt đại trận hộ thành.

Điều này có nghĩ là gì?

Có nghĩa là Diệp Hạo đã nắm được hạch tâm của đại trận hộ sơn.

Vấn đề là hạch tâm đại trận hộ sơn hắn đang cầm cơ mà?

- Ngươi cho rằng hạch tâm của trận pháp ngươi giấu rất kỹ sao?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Chỉ qua ba hơi thở ta liền tìm thấy được.

Nói đến đây, ngón tay Diệp Hạo vân vê một sợi tơ.

- Sợi tơ này có một lỗi sai thì cũng thôi đi, nhưng lại có tận hai lỗi sai? Ta thật sự rất muốn biết sao ngươi có thể vào được hàng ngũ tông sư vậy?

- Hai lỗi sai?

Trái tim Cẩu Đại Đông không khỏi chậm nửa nhịp, ngay sau đó hắn tức giận nói.

- Ngươi nói rõ thử xem.

Diệp Hạo trực tiếp lấy một đoạn ngắn trên sợi tơ này.

- Ngươi giải thích cho ta coi?

Nhìn phù văn trên đoạn tơ ngắn này, Cẩu Đại Đông trầm mặc lại.

- Không phản đối chứ? Vậy còn đoạn này thì sao?

Diệp Hạo vừa nói vừa lấy ra một đoạn ngắn khác.

Cẩu Đại Đông nhìn một chút, hắn há to miệng, muốn giải thích nhưng cuối cùng vẫn không thể nói gì cả.

- Ngươi thì biết cái gì? Ai có thể cam đoan sau khi đại trận hộ thành hoàn thành sẽ không có bất kỳ sai sót gì? Vì sao cần trận sư bảo trì trận pháp? Thứ nhất là để chữa trị trận pháp đã bị hư hại, thứ hai cũng là vì để tìm kiếm cái sai sót trong trận pháp.

Thái Tiểu hoàn trầm ngâm một chút rồi nói.

- Ngươi biết trong nhiều lỗi sai như vậy, vì sao ta chỉ chọn ra hai lỗi này không?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Vì sao?

Thái Tiểu Hoàn theo phản xạ hỏi.

- Đó là bởi vì một khi địch nhân công kích vào điểm này, đại trận hộ sơn sẽ trực tiếp xuất hiện một lỗ hổng.

Diệp Hạo nói xong liền xé đi đoạn tơ này, sau một khắc các sợ tơ gần đó thay nhau đứt gãy giống hiệu ứng domino, chưa qua thời gian ba hơi thở, đại trận hộ thành đã hỏng mất một phần ba mươi.

Thấy một màn như vậy Thái Tiểu Hoàn bị giật mình.

Đây tuyệt đối là một lỗ hổng lớn của đại trận hộ thành.

Tay chân Cẩu Đại Đông đều lạnh buốt.

Chuyện này một khi bị truyền ra ngoài, danh tiếng cả đời hắn coi như bị huỷ.

- Có lẽ ngươi cảm thấy đại trận hộ thành mà ngươi tạo ra rất không tệ, nhưng ngươi biết khi ta mới liếc mắt nhìn đã phát hiện ra bao nhiêu lỗi sai không?

Diệp Hạo nói đến đây lại vung tay lên, hết điểm này đến điểm khác sáng lên trước mặt mọi người.

Nhìn đại trận hộ thành sáng lên như bầu trời đầy sao, Trương Liêu Bình bị giật mình.

- Ba vạn lỗi sai.

Trương Liêu Bình nói đến đây liền nhìn qua Cẩu Đại Đông, ánh mắt tràn ngậm lửa giận.

- Cẩu Đại Đông, hằng năm Ung thành đều đưa cho ngươi một phần mười lợi nhuận của toàn thành, mà đây chính là thứ ngươi trả lại cho Ung thành ta sao?

Trương Liêu Bình thật sự đã nổi nóng.

Một phần mười lợi nhuận thu được.

Cẩu Đại Đông lại cho câu trả lời như vậy.

Định lừa ai chứ?

- Không thể nào, tiểu tử nhà ngươi vu khống ta, làm sao lại có nhiều lỗi sai như vậy chứ?

Cẩu Đại Đông đỏ mắt nói.

Cẩu Đại Đông biết lúc mình xây dụng hộ sơn đại trận không quá nghiêm túc nhưng cũng không thể nào có nhiều chỗ sai sót như vậy.

Có nhiều lỗi sai như vậy quả thực đây được xưng là công trình rác rưởi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận