Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3327: Tịnh Hóa Võ Hồn

Ban đầu khi Hồng Nguyệt kêu Tộc trưởng tập hợp đại quân đã bị rất nhiều trưởng lão trong tộc phản đối.

Bởi vì thực lực của Lang cóc căn bản không yếu hơn Thuỷ Nguyệt cốc bọn họ.

Cuối cùng vẫn là nhờ Hồng Nguyệt mời lão tổ tông, lão tổ tông sau khi bị Hồng Nguyệt thuyết phục mới mang theo tinh nhuệ trong tộc chạy đến đây.

Nhưng ai có thể ngờ Lang cốc đã kết thúc.

Từ trên xuống dưới, bao gồm cả lão tổ Lang cốc đều chết sạch sẽ.

- Ai có thể nói cho ta biết đã có chuyện gì xảy ra không?

Không người trả lời.

Bởi vì bọn họ cũng đều đang suy nghĩ vấn đề này.

Mà lúc này ánh mắt của Diệp Hạo rơi vào trên người Hồng Nguyệt.

Hồng Nguyệt không khỏi rùng mình một cái.

Ánh mắt của Diệp Hạo sâu hun hút, khiến một cái thế giả như nàng cũng sinh lòng e dè.

- Công tử, Thuỷ Nguyệt cốc chúng ta không có ý gì hết.

Hồng Nguyệt nói gấp.

- Ta nhờ cao thủ trong tộc đến đây chỉ là muốn giúp ngươi đỡ vất vả.

Diệp Hạo cười như không cười nhìn Hồng Nguyệt.

- Ngươi chắc Hồng Nguyệt cốc các ngươi không phải đến cướp tài nguyên đấy chứ?

Hồng Nguyệt bị nhìn thấu tâm tư, nhưng nàng làm sao có thể thừa nhận được đây?

- Thật sự không có.

Khi nói câu này, Hồng Nguyệt tràn ngập bất an.

Diệp Hạo nếu đã có thể xoá sổ Lang cốc chỉ trong thời gian ngắn, vậy cũng có thể huỷ diệt Thuỷ Nguyệt cốc trong thời gian ngắn.

Diệp Hạo thu hồi ánh mắt.

Tướng sĩ Thuỷ Nguyệt cốc rút đi không được, mà không rút đi cũng không xong.

Thời gian cứ như vậy từ từ trôi qua.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, người máy đã quét sạch nơi này.

- Chủ nhân, đã xong.

Khí linh chiến hạm cung kính nói.

- Lên đường, mục tiêu Đan thành.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Đối với Diệp Hạo mà nói, đây chỉ là một khúc dạo ngắn trong cuộc sống.

- Tuân mệnh.

Khi chiến hạm vọt đến Đan thành, thiếu nữ hồng y cắn môi một cái rồi đi thoe.

- Công tử.

- Có chuyện gì?

Diệp Hạo nhìn đối phuong thản nhiên nói.

- Ta là Thiếu cốc chủ Thuỷ Nguyệt cốc, Hồng Nguyệt.

Hồng Nguyệt có chút sợ nói.

- Ta có thể đi theo ngươi được không?

- Ngươi đi theo ta làm cái gì?

- Ta cảm thấy ngươi có lẽ không phải là tu sĩ Đệ Bát vực.

Hồng Nguyệt chần chờ một chút vẫn nói ra.

- Vì sao ngươi lại nói như vậy?

- Bởi vì ngươi không kiêng kỵ gì hết.

Hồng Nguyệt trầm giọng nói.

- Lang cốc tồn tại ở Đệ Bát vực không biết bao nhiêu năm, thế nhưng ngươi vừa tiến lên đã xoá sổ Lang cốc.

- Ngươi muốn nói cái gì?

- Lang cốc và Dược Vương cốc có dây mơ rễ má với nhau.

Hồng Nguyệt nhìn Diệp Hạo nói.

- Mà Dược Vương cốc lại là quá vật khổng lồ ở Đệ Bát vực, nghe đồn vị kia của Dược Vương cốc đã đạt đến Kim Thế cảnh hậu kỳ.

- Kim Thế cảnh hậu kỳ sao?

Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

Nhưng suy nghĩ một chút, trong lòng hắn cũng bình thường trở lại.

Nơi này là Đệ Bát vực, xuất hiện cường giả cấp bậc này cũng là chuyện bình thường.

- Ta đã biết.

Ngay sau đó Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

Hồng Nguyệt có chút trợn mắt há hốc mồm nói.

- Đừng nói với ta ngươi có thể đụng được Dược Vương cốc đấy.

- Đúng vậy.

Diệp Hạo gật đầu.

Phải biết chiến khôi mà Diệp Hạo ngưng tụ trước đó là Kim Thế cảnh hậu kỳ.

Từ khi Diệp Hạo đột phát đến Tương Lai cảnh, hắn vẫn chưa ngưng tụ chiến khôi, mà một khi ngưng tụ, chiến khôi sẽ ở Kim Thế cảnh đỉnh phong.

Diệp Hạo sở dĩ không ngưng tụ cũng là bởi vì hắn muốn đợi tu vi của mình đặt chân đến Kim Thế cảnh đỉnh phong mới bắt đầu.

Diệp Hạo tin, dù không ngưng tụ chiến khôi mới, chiến khôi cũ của hắn dù không định lai được vị kia của Dược Vương cốc nhưng tự vệ hẳn vẫn không có vấn đề gì.

Vả lại không nên quên bên trong tiểu thế giới Diệp Hạo còn có Nghịch Thiên nhất mạch.

Đừng nói Kim Thế cảnh hậu kỳ, dù Kim Thế cảnh đỉnh phong cũng có tận vài người.

Thậm chí ngay cả Nửa Bước Chúa Tể cũng có.

Bởi vậy trừ phi gặp Chúa Tể, bằng không hắn sẽ không một chút kiêng kị.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Hồng Nguyệt nghiêm túc hỏi.

- Ta đi lên từ hạ vực.

- Người hạ vực?

Hồng Nguyệt khó có thể tin hỏi.

Ngươi chắc mình không phải đang lừa người khác chứ?

Nếu ngươi nói mình từ thượng vực xuống, Hồng Nguyệt cũng dễ hiểu.

Nhưng bây giờ ngươi nói ngươi từ hạ vực lên?

Người từ hạ vực đi lên không phải nên cúp đuôi làm cháu sao?

- Nếu ngươi không còn chuyện gì nữa thì đi đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Hồng Nguyệt không cam lòng.

Nàng rất muốn nói bản thân dù gì cũng là một đại mỹ nữ, ngươi có thể liếc mắt một chút được không?

- Tình huống Đệ Bát vực có chút phức tạp, ta nghĩ có lẽ ta có thể giúp được ngươi.

Ánh mắt Hồng Nguyệt loé lên một cái vẫn nói.

- Dù bối cảnh ngươi rất mạnh, nhưng vẫn luôn có một vài thứ cần tiết chế, cho dù là người thượng vực cũng sẽ tránh lui.

Diệp Hạo nghĩ một hồi rồi gật đầu.

- Ngươi muốn thì đi theo.

Hồng Nguyệt rốt cục cũng thở ra một hơi.

Diệp Hạo không cự tuyệt là tốt rồi.

Khi Hồng Nguyệt đang muốn nói chuyện với Diệp Hạo, hắn lại nhắm mắt lẳng lặng tu hành.

- Đang ngộ đạo sao?

Hồng Nguyệt kinh ngạc nói.

Một ngày trôi qua.

Hai ngày trôi qua.

Ba ngày trôi qua.

Hồng Nguyệt phát hiện tốc độ của chiến chiến hạm này rất chậm, hơn nữa dọc đường một khi phát hiện tài nguyên, chiến hạm sẽ phái người máy ra khai thác.

Có một vài tài nguyên cho dù là Hồng Nguyệt cũng coi thường, nhưng chiến hạm vẫn phái người máy ra.

Vả lại Hồng Nguyệt phát hiện Diệp Hạo dường như đột phá, hơn nữa hình như còn là Tương Lai cảnh trung kỳ.

Điều này khiến Hồng Nguyệt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Gia hoả cường đại như vậy sao chỉ mới là Tương Lai cảnh sơ kỳ.

Nhưng sự thật lại chính là như thế.

Bởi vì tới ngày thứ năm, Diệp Hạo thuận lợi đột phá đến Tương Lai cảnh trung kỳ, chấn động của Tương Lai cảnh trung kỳ làm sao Hồng Nguyệt không nhận ra được chứ.

Chỉ là . . . ?

Phải biết Hồng Nguyệt đột phát đến Tương Lai cảnh trung kỳ từ nhiều năm trước, bây giờ nàng đã bắt đầu đột phát đến Tương Lai cảnh hậu kỳ rồi.

Kết quả là gia hoả Diệp Hạo lại mới đột phá đến Tương Lai cảnh trung kỳ.

- Bây giờ ngươi mới là Tương Lai cảnh trung kỳ?

Hồng Nguyệt hỏi dò.

Diệp Hạo gật đầu.

- Làm sao có thể?

- Không có gì là không thể cả.

Nói xong câu đó, tâm thần của Diệp Hạo lại đắm chìm vào thức hải.

- Có phải ngươi nên cho ta một võ hồn mới rồi không?

- Cho ngươi.

Cây nhỏ nói đến đây, Diệp Hạo liền phát hiện thức hải của hắn xuất hiện một võ hồn thuần khiết.

- Tịnh hóa võ hồn?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Tịnh hóa võ hồn có thể tịnh hóa tất cả tà ma trong thế gian.

Cây nhỏ trả lời.

- Tuyệt đối đừng nên xem thường võ hồn này, ta phải nghẹn rất lâu mới ngưng tụ ra cho ngươi đấy.

- Ý của ngươi là chỉ cho ta một võ hồn này thôi sao?

Diệp Hạo lập tức xù lông.

Có thể đừng keo kiệt như vậy không?

Cứ theo cái tốc độ này, lúc nào mới có thể làm xong một trăm võ hồn Nửa Bước Chúa Tể chứ?

- Chẳng lẽ bây giờ ngươi không cần Tịnh hoá võ hồn?

Cây nhỏ nhàn nhạt nói.

- Ngươi đã sắp không thể nào áp chế được nguyền rủa, mà Tịnh hoá võ hồn có thể trợ giúp ngươi trấn áp được nguyền rủa.

Ánh mắt Diệp Hạo lập tức phát sáng lên.

- Ý của ngươi là ngay cả nguyền rủa của thiên hà Chủng Thiên cũng có thể tịnh hoá?

- Chỉ một phần nào đó thôi, nếu muốn thật sự tịnh hoá lại là không thể nào.

Cây nhỏ nghiêm túc nói.

- Có thể tăng Tịnh hoá võ hồn lên Chúa Tể cấp không?

- Ta cũng chỉ là Chúa Tể cấp thôi đấy.

- Ngươi không muốn chứng minh ngươi không kém gì Võ Hồn thụ sao?

- Ta không hứng thú.

- Ngươi sợ sao?

Diệp Hạo nhếch miệng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận