Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3329: Kề Vai Vân Trung Tử

- Đại trận hộ thành của Đan thành nhiều năm không sửa, Phó các chủ Đan cac đang tuyển trận sư.

Một nam tử đứng ở trước mặt Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

- Chúng ta đến đây là để thử một chút vận may.

- Đãi ngộ phong phú lắm sao?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Đãi ngộ rất phong phú, Phó các chủ Tô Như Huy đã nói, nếu trận đạo chi thuật của ai có thể lọt vào mắt xanh của hắn, vậy hắn sẽ đưa cho người đó một viên Võ Hồn đan Thiên cấp.

- Võ Hồn đan?

Ánh mắt Diệp Hạo lộ ra tia kinh ngạc.

Võ Hồn đan có thể lĩnh ngộ võ hồn mới.

Đương nhiên, nhiều võ hồn luôn luôn mạnh hơn một võ hồn rồi.

Diệp Hạo cũng biết biện pháp luyện chế Võ Hồn đan, chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến việc đi luyện chế.

Võ hồn mà hắn để ý chí ít cũng phải là võ hồn Nửa Bước Chúa Tể, vấn đề là Võ Hồn đan cấp bậc này hắn luyện chế không được.

- Đúng vậy, Võ Hồn đan, nếu có thể lấy được một viên Võ Hồn đan Thiên cấp, cho dù là Võ Hồn đan Thiên cấp sơ kỳ, sức chiến đấu của ngươi cũng sẽ tăng lên không ít.

Nam tử kia vừa nói đến đây liền chỉ về phía lớn màn xanh được ngưng tụ từ phù văn trận pháp.

- Miễn là ngươi có thể xuyên qua lớp màn kia, ngươi sẽ có cơ hội lấy được sự ưu ái của Tô các chủ.

- Ngươi không thử một chút sao?

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Nghe vậy thanh niên kia buồn bã nói.

- Tu vi trận đạo ta kém cỏi, căn bản không thể vào được.

- Ngươi muốn đi vào không?

Diệp Hạo hỏi.

- Đương nhiên là muốn rồi.

Trong mắt thanh niên kia lấp loé ánh sáng nói.

- Nếu vào được, ta có thể nhìn thấy các thiên tài trận đạo bày trận như thế nào, về sau còn có thể đi khoe khoang một chút.

- Duỗi ra tay của ngươi ra.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi vừa cười vừa nói.

Nam tử kia nghi hoặc nhìn Diệp Hạo, nhưng vẫn vươn tay mình ra.

Diệp Hạo khắc hoạ một phù văn trận đạo trong lòng bàn tay của hắn, khi nhìn thấy phù văn kia, tròng mắt Trương Khánh cũng muốn trợn lồi.

Đây…đây là phù văn Tương Lai cảnh.

Không ngờ thanh niên trước mắt là tông sư trận đạo Tương Lai cảnh.

- Tiền bối.

Trương Khánh há miệng run rẩy nói.

- bây giờ ngươi có thể thoải mái đi vào rồi.

Diệp Hạo khẽ mỉm cười nói.

- Ta thử xem.

Trương Khánh trầm ngâm một chút rồi đi tới bức màn.

Khi Trương Khánh đi tới, một âm thanh giễu cơt vang lên trong tai hắn.

- Trương Khánh, ngươi tới nơi này làm gì?

Trương Khánh quay người, khi nhìn thấy rõ người đó là ai, sắc mặt hắn liền trầm xuống.

- Ta tới nơi này đương nhiên là để xông cửa.

- Trương Khánh, lấy thực lực của ngươi mà đòi có tư cách xông cửa?

Người nói chuyện là một thiếu nữ khá xinh xắn, nhưng bộ dáng của thiếu nữ này lại cực kỳ chanh chua.

Nàng dùng ánh mắt tràn ngập khinh thường mà nhìn Trương Khánh.

- Đúng vậy, có một số người không biết tự lượng sức mình.

Đứng ở bên cạnh thiếu nữ là một nam tử người mặc y phục đắt tiền, trong tay cầm chiếc quạt tinh xảo.

Lúc hắn nói câu này còn cố ý ôm eo nữ tử kia.

Trương Khánh hít vào một hơi thật sâu rồi nhất chân đi tới tấm màn.

La Tử Lâm và Tô Như Long khinh bỉ cười nhìn Trương Khánh.

Bọn họ biết quá rõ thực lực của Trương Khánh, gia hoả này tuyệt đối không thể thông qua được.

Thế nhưng khiến hai người không ngờ rằng Trương Khánh không hề bị một chút cảnh trở gì mà dễ dàng đi xuyên qua lớp phòng hộ rồi cùng thị vệ dẫn đường đi vào.

- Làm sao có thể?

La Tử Lâm giật mình nói.

- Trương Khánh, làm sao có tu vi trận đạo bậc này?

Trương Khánh híp mắt nói.

- Ta nhớ hôm trước Trương Khánh còn không vượt qua nổi, sao mới có hai ngày đã xông qua dễ dàng rồi?

La Tử Lâm nói đến đây lập tức nhận ra điểm đáng ngờ.

- Trương Khánh nhất định đã ăn gian.

- Chẳng lẽ trên người Trương Khánh có pháp bảo phá trận sao?

Ánh mắt Tô Như Long lập tức phát sáng lên.

- Nếu thật sự là như vậy, Trương Khánh đã lừa dối Tô các chủ.

- Chúng ta đi báo cáo.

La Tử Lâm nói gấp.

- Ngươi chờ ở đây một lát, chờ ta vượt qua sẽ mang ngươi đi vào.

Tô Như Long nhẹ nhàng nói.

Dựa theo quy tắc, mỗi trận sư xông vào đều có thể mang theo một tuỳ tùng.

Lúc Tô Như Long xông trận không hề thoải mái nhẹ nhàng như Trương Khánh.

Về phần Diệp Hạo.

Khi hắn chuẩn bị xông trận thì gặp lại Thái Tiểu Hoàn.

- Diệp công tử, sao bây giờ ngươi mới tới Đan thành?

Thái Tiểu Hoàn vui mừng nói.

- Thái Tiểu Hoàn?

Diệp Hạo kinh ngạc nói.

- Ngươi tới nơi này làm gì?

- Ta tới nơi này để tìm Diệp công tử ngươi đó.

Thái Tiểu Hoàn cười hì hì nói.

- Trận đạo chi thuật của Diệp công tử ngươi còn cao thâm hơn sư tôn ta, sư tôn ta nói toàn bộ Đệ Bát vực này không có mấy người có thể sánh bằng ngươi.

Thái Tiểu Hoàn dùng ánh mắt sáng rực mà nhìn Diệp Hạo nói.

- Ta muốn ở bên cạnh ngươi học tập trận đạo.

- Không có mấy người? Không biết vị trong miệng ngươi so với Vân Trung Tử thì sao?

Tiếng nói của Thái Tiểu Hoàn vừa dứt, một thiếu nữ bên cạnh nàng đã hừ lạnh một tiếng nói.

- Sư tôn ta nói, luận thực lực Vân Trung Tử cũng không bằng Diệp công tử.

Thái Tiểu Hoàn ăn miếng trả miếng.

Diệp Hạo không biết nói gì.

Thái Tiểu Hàm đang tìm phiền toái đến cho hắn sao?

- Ha ha, ngươi nói gì cơ? Thái Tiểu Hoàn, ngươi nói trận đạo chi thuật của vị này còn mạnh hơn cả Vân Trung Tử?

Thiếu nữ kia giống như nghe được một câu chuyện cười hài hước nhất thế gian.

- Toàn bộ thiên hà Hồn Thiên này ai mà không biết trận đạo chi thuật của Vân Trung Tử thiên hạ vô địch, năm đó cũng chỉ bại chí tôn một chiêu mà thôi.

- Tuyết Thanh Y, ngươi biết cái gì là ếch ngồi đáy giếng không?

Thái Tiểu Hoàn nhàn nhạt nói.

- Thái Tiểu Hoàn, ngươi dám nói ta là ếch ngồi đáy giếng?

Tuyết Thanh Y tức giận.

- Ta nói đấy, thì sao nào?

Thái Tiểu Hoàn ăn miếng trả miếng nói.

Tuyết Thanh Y đưa tay ngưng tụ một phù văn trận đạo, không gian xung quanh Thái Tiểu Hoàn lập tức tay đổi.

Ngũ hành đảo lộn!

Thái Tiểu Hoàn hừ lạnh một tiếng, trong tay ngưng tụ một thanh đao bằng phù văn.

Thanh đao chém rách một đường, đại trận Ngũ hành đảo lộn lập tức bị xé nát.

- Tuyết Thanh Y, trận pháp của ngươi vẫn không có chút tiến bộ nào.

Thái Tiểu Hoàn cười lạnh nói.

- Phù văn chi đao của ngươi làm sao có thể lợi hại như vậy?

Trên mặt Tuyết Thanh Y lộ ra thần sắc không thể tin được.

- Ngươi đoán xem.

Thái Tiểu Hoàn trừng mắt nhìn.

Thông qua quan sát trận pháp của Diệp Hạo, Thái Tiểu Hoàn lấy được không ít kiến thức, đây cũng là lý do vì sao tu vi trận đạo của nàng lại tăng mạnh.

- Ta không tin tu vi trận đạo của ngươi mạnh hơn ta.

Tuyết Thanh Y nói xong, xung quanh Thái Tiểu Hoàn liên tục xuất hiện phù văn băng tuyết, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, khu vực trong vòng mười mét xung quanh nàng đều hoá thành biển băng.

Thái Tiểu Hoàn nhắm hai mắt lại.

Đợi đến khi nàng lần nữa mở ra hai mắt, con mắt nàng đã hoá thành ngọn lửa rực cháy.

Chiếp!

Khi thanh âm của Hoả Phượng vang lên, phía sau Thái Tiểu Hoàn xuất hiện hai cánh.

Hai cánh vỗ một cái, thế giới băng tuyết mà Tuyết Thanh Y cố gắng tạo ra liền bể nát.

Hoả diễm bá đạo không chút thương tiếc phóng tới phía Tuyết Thanh Y, không biết có phải trùng hợp hay không, Tuyết Thanh Y đáp xuống về phía Diệp Hạo.

Mắt thấy hoả diễm chuẩn bị đánh vào trên người nàng, Diệp Hạo phất tay một cái, hoả diễm đầy trời lập tức tan thành mây khói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận