Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 3335: Bản Đầy Đủ

- Diệp công tử, Đan các hiện tại dù sa sút, nhưng vẫn còn một chút nội tình.

Trên đường đi tới cấm địa, Chu Cao Đức ẩn ý nói.

- Miễn ngươi có thể ở lại Đan các, vậy toàn bộ tài nguyên Đan các đều sẽ rộng mở cho ngươi.

Chu Cao Đức rất lo lắng Diệp Hạo rời đi.

Lấy thực lực của Diệp Hạo, dù tiến vào thế lực nào, hai thế lực khác đều không có sức đánh trả.

Thế lực do chí tôn trấn giữ.

Ai dám trêu chọc?

Ai dám chống lại?

Phải biết bây giờ chí tôn đã có thể chống lại thậm chí là đánh bại Kim Thế cảnh sơ kỳ, chỉ cần cho bọn hắn thêm một chút thời gian, dù là những lão giả hoả bọn họ cũng không phải là đối thủ.

- Các chủ, ngươi không cần phải lo lắng.

Diệp Hạo nhìn Chu Cao Đức đang hết sức lo lắng nói.

- Ta sẽ không đi Dược Vương cốc hay Hồi Xuân các đâu.

- Vậy. . . .

Chu Cao Đức muốn hỏi vì sao ngươi lại mời Dược Vương cốc, Hồi Xuân các đến quan sát ngươi luyện đan, nhưng lời nói vừa đến khoé miệng Chu Cao Đức lại nuốt xuống.

Hỏi như vậy hình như không tín nhiệm thì phải.

- Ta kêu hai đại thế lực mang đệ tử thiên tài của mình đến là để biểu diễn thực lực đan đạo chí tôn cấp của ta.

Diệp Hạo nhìn Chu Cao Đức vừa cười vừa nói.

Chu Cao Đức vẫn không hiểu ý của Diệp Hạo.

- Các chủ nếu là không chê thì cho ta chức vị Thái thượng trưởng lão đi.

Diệp Hạo nói tiếp.

Ánh mắt Chu Cao Đức lập tức phát sáng lên.

Thực lực bây giờ của Diệp Hạo còn chưa có tư cách làm Thái thượng trưởng lão Đan các, thế nhưng chỉ cần cho Diệp Hạo thêm một chút thời gian, vậy sẽ không còn ai nói gì được.

Chí tôn.

Dù Diệp Hạo muốn vị trí Các chủ Đan các của hắn, Chu Cao Đức cũng sẽ dâng tận tay.

- Dược Vương cốc và Hồi Xuân các nếu hiểu ý của ta sẽ nhả ra địa bàn đã nuốt trước đó, nếu bọn họ giả ngu, ta sẽ đẫn thuộc hạ của ta đi đoạt lại địa bàn đã mất.

Diệp Hao nhìn Chu Cao Đức nghiêm túc nói.

- Diệp công tử, sau lưng ngươi còn có thế lực sao?

Chu Cao Đức hỏi dò.

- Đủ để tung hoành Đệ Cửu vực.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Con mắt Chu Cao Đức co rụt lại.

Đủ để tung hoành Đệ Cửu vực?

Vậy phải mạnh đến mức nào chứ?

- Toàn bộ Đan các đành phải dựa vào Diệp công tử rồi.

Chu Cao Đức chắp tay về phía Diệp Hạo.

- Chúng ta đi nhìn Hồn thư trước.

Diệp Hạo vừa cười vừa nói.

Vì sao Diệp Hạo đến Đệ Bắt vực, chủ yếu vẫn là vì Hồn thư.

Bên trong Hồn thư có Ban ân chi thuật.

- Đây chính là Hồn thư.

Sau khi đến cấm địa, Chu Cao Đức đưa cho Diệp Hạo một tờ Hồn thư.

Ngay trong khoảnh khắc cầm Hồn thư trong tay, Diệp Hạo lập tức biết tờ Hồn thư này là thật.

- Các chủ, ta muốn ở đây lĩnh ngộ.

Diệp Hạo nhìn về phía Chu Cao Đức nói.

- Được, ngươi ở nơi này lĩnh ngộ, ta sẽ ở ngoài hộ pháp cho ngươi.

Chu Cao Đức hiểu ý rời đi.

Khi ra ngoài, Tô Như Huy chần chờ một chút mới hỏi.

- Các chủ, Diệp công tử không phải biết bên trong Hồn thư viết thứ gì đấy chứ?

- Nếu không chí tôn như vậy tại sao lại cố tình đến Đan các chứ.

Chu Cao Đức nhàn nhạt nói.

- Nghe nói bên trên Hồn thư ghi lại huyền thuật chí cao vô thượng.

Khi nói câu này, ánh mắt Tô Như Huy lướt qua một tia cực nóng.

- Như Huy, bí thuật ghi trên Hồn thư không phải thứ mà chúng ta có thể mơ ước.

Chu Cao Đức nhìn Tô Như Huy một cái nói.

- Các chu, tờ Hồn thư này rốt cuộc là ai đặt ở Đan các?

Tô Như Huy trầm giọng hỏi.

- Một nhân vật tuyệt thế vượt qua thời không đến đây.

Chu Cao Đức cẩn thận nhìn xung quanh một cái mới truyền âm nói.

Con mắt Tô Như Huy co rụt lại.

- Nhân vật tuyệt thế?

Phải biết dù là Tô như Huy hay Chu Cao Đức đều là Kim Thế cảnh, đến mức độ của bọn họ, cho dù là Kim Thế cảnh đỉnh phong cũng không thể xưng hô như vậy.

- Lúc đó giữa chúng ta ngăn cách một thời không, nhưng dù là như vậy cũng khiến ta phải run lẩy bẩy.

Khi Chu Cao Đức nói câu này, khắp khuôn mặt đều là vẻ sợ hãi.

- Trên người đối phương tản ra khí tức thực sự quá mạnh, cả cảm thấy đứng trước cỗ khí tức này, ta chẳng khác gì giun dế.

- Chúa Tể có thể mạnh đến mức vậy sao?

Tô Như Huy hoảng sợ nói.

- Chúa tể thiên hà Hồn Thiên ta từng gặp cũng không chỉ một hai người, nhưng thực lực của những người đó đều không bằng vị kia.

- Ngươi có nhìn rõ bộ dáng của đối phương không?

- Ta nào dám nhìn thẳng chứ?

Chu Cao Đức cười khổ nói.

- Vị đại nhân kia có để lại lời nào không?

- Vị đại nhân kia nói với ta người nào muốn nhìn Hồn thư thì cứ cho hắn nhìn, không cần ngăn cản.

- Không phải vị đại nhân kia biết Diệp công tử đấy chứ?

- Những năm này người tới quan sát Hồn thư không có một trăm cũng có tám mươi, thế nhưng bọn họ có người nào có thể thể hiểu thông.

Chu Cao Đức trầm ngâm một chút mới nói.

- Diệp công tử nếu có thể cảm ngộ được ảo diệu trong đó, ta nghĩ Diệp công tử chính là người mà vị tiền bối kia chọn trúng.

- Nếu tu vi vị tiền bối kia cao thâm đến vậy thì vì sao không trực tiếp đưa cho Diệp công tử chứ?

Tô Như Huy không hiểu hỏi.

- Ta cũng muốn biết.

Chu Cao Đức nhún vai một cái nói.

Lại nói Diệp Hạo.

Đợi đến khi hai người Chu Cao Đức rời đi, dưới sự trợ giúp của cây nhỏ, hắn đã lĩnh ngộ được đầy đủ Ban ân chi thuật.

Trong quá trình lĩnh ngộ, Diệp Hạo phát hiện Ban ân chi thuật cao thâm đến trình độ khó có thể tưởng tượng được.

Hắn đã từng thử thôi diễn bản đần đủ Ban ân chi thuật, nhưng rất nhanh hắn đã từ bỏ ý nghĩ này.

Thật sự hắn còn chả biết bắt đầu thôi diễn từ đâu.

Sau khi lĩnh ngộ, hắn mới có loại cảm giác thông suốt.

Thì ra là như vậy.

Thế nhưng khi hắn thử nghiệm suy luận rộng ra, hắn lại phát hiện mình chỉ có thể nắm vững Ban ân chi thuật.

Những thứ khác hắn không biết phải nghiên cứu thế nào.

- Rốt cuộc Hồn thư là gì?

Diệp Hạo quay qua hỏi cây nhỏ.

- Hồn thư là một trong những thứ bí ẩn nhất của thiên hà Hồn Thiên.

Cây nhỏ truyền lại tin tức.

- Chúa Tể có thể cảm ngộ được nội dung Hồn thư không?

Diệp Hạo thực sự thắc mắc vấn đề này.

Cây nhỏ trầm mặc không nói.

- Mau nói đi.

Diệp Hạo hỏi tiếp.

Diệp Hạo lo lắng một chuyện.

Ở thiên hà Cửu Thiên, Thiên thư của hắn là do Lục Đạo chúa tể cho, chúa tể nếu có thể cảm ngộ, chẳng phải mang ý nghĩa Lục Đạo chúa tể cũng nắm giữ Thái Sơ chi thuật sao.

Chuyện này đối với Diệp Hạo mà nói không phải là tin tức tốt gì.

Toàn bộ thiên hà Cửu Thiên, ai mà không biết Diệp Hạo bắt được người đã mất, nói cách khác Lục Đạo chúa tể có lẽ có thể suy ra hắn chưa chết.

Nếu là như vậy . . .

Diệp Hạo không dám tiếp tục nghĩ vấn đề này.

- Vô luận là Hồn thư hay là Thiên thư, muốn cảm ngộ đều phải được thiên địa tán thành.

Thật lâu sau cây nhỏ nhàn nhạt nói.

- Thiên địa tán thành là sao?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Người đã mất?

Diệp Hạo nói đến đây lại nhìn thấy cây nhỏ không trả lời tiếp.

- Các Chúa Tể ai chiếm được người đã mất?

- Chỉ cần là Chúa Tể đều chiếm được người đã mất, về phần ai thông qua người đã mất đã lĩnh ngộ thiên thư, ta cũng không biết.

Trong lòng Diệp Hạo trở nên nặng nề.

Điều này hiển nhiên không phải là một tin tức tốt.

- Tiểu tử ngươi lo lắng làm gì? Cứ ngoan ngoãn tu hành ở thiên hà Hồn Thiên, chờ đến khi trở thành Chúa Tể rồi trở về giết là được.

Diệp Hạo lắc đầu.

Chúa Tể không phải dễ dàng là có thể đặt chân được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận