Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 359: Hắc Bạch Điên Đảo

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------------------

Trước đó Vô Nha Tử đã cảnh báo cho Diệp Hạo về thế lực của Thiên Cơ Các.

Bởi vậy mượn thế dùng cũng rất cần thiết.

Diệp Hạo nói đến đây, lấy ra một thiết bị quay chụp chuyên nghiệp chụp bộ dáng Minh Kim Cổ hiện tại.

Chung Cực Toàn Năng Học Sinh Trailer



- Cái này… công tử… cậu chụp như vậy cũng không tác dụng lắm đâu.

Vô Nha Tử suy nghĩ một chút rồi nói ra ý kiến của mình.

- Cùng lắm chỉ nói cho mọi người biết Minh Kim Cổ thấy chết không cứu mà thôi.

- Mấy chuyện tiếp theo chẳng lẽ chúng ta không bịa đặt được sao?

Diệp Hạo nhàn nhạt nói.

- Bịa đặt?

Vô Nha Tử nghi ngờ hỏi.

- Đợi lát nữa ta cho ông biết.

Diệp Hạo chụp một hồi rồi cất máy ảnh đi, tiếp đó hắn hạ lệnh cho ba phân thân của mình.

Ba đại phân thân bắt đầu xuất thủ tấn công Minh Kim Cổ.

Thần niệm kinh khủng giống như thủy triều ùn ùn kéo đến bao phủ đối phương.

Sắc mặt Minh Kim Cổ hoàn toàn thay đổi.

Minh Kim Cổ vội vàng dùng thần niệm tạo ra một màn lưới bảo hộ bản thân nhưng lập tức đã bị thần niệm Diệp Hạo phá nát.

Tình huống đồng cấp bậc Diệp Hạo không sợ bất luận kẻ nào, lại không cần phải nói ba đại phân thân của hắn đang âm thầm đánh lén.

Minh Kim Cổ phun ra một ngụm máu tươi, mà Tiểu Nguyệt đứng bên cạnh hắn càng không thể chịu nổi, bởi vì tu vi Tiểu Nguyệt mới chỉ đến Thông thiên tầng ba, dưới đòn đáng thần niệm của ba Kim Đan cảnh, thức hải cô xuýt chút nữa đã bị tan vỡ, cả thân ảnh cũng chuẩn bị hủy diệt.

- Đáng chết.

Minh Kim Cổ âm trầm quát lớn.

Ngay lúc này ba đại phân thân Diệp Hạo đồng thời đánh ra Thần kiếm quyết.

Minh Kim Cổ phát hiện trong Thần Kiếm Quyết ẩn chứa uy năng kinh khủng.

- Bóp nát ngọc phù.

Nói đến đây, Minh Kim Cổ bóp nát truyền tống ngọc phù trong tay áo, thân ảnh hắn lập tức biến mất.

Minh Kim Cổ nói đi là đi, nhưng Tiểu Nguyệt có thể đi sao?

Không thể!

Vừa nãy thức hải cô cũng đã trọng thương, không chết ngay tại chỗ đã đáng quý lắm rồi.

Minh Kim Cổ vội vàng nói một câu đã bóp nát Ngọc Phù Tiểu Nguyệt không thể nghe được, nhưng kiếm quang từ ba đại phân thân Diệp Hạo chém tới càng không giảm, ngay lập tức kiếm quang liền xé rách thân thể cùng thần hồn Tiểu Nguyệt.

Nhìn Tiểu Nguyệt bị chém chết, Mai Doãn Tuyết nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Tình cảm chị em mười mấy năm, dù Tiểu Nguyệt có phản bội, nhưng cô nói quên thì có thể quên được sao?

Diệp Hạo nhìn Tiểu Nguyệt một cái.

Kiếm quang cường hoành của Thần Kiếm quyết đã xé rách toàn bộ người cô ta cùng với truyền tống ngọc phù.

Diệp Hạo thấy vậy chuyển ánh mắt lên trên người hai tu sĩ Long Hổ môn đã chết trước đó.

Bây giờ hai tu sĩ còn bị Thị huyết phong gặm ăn.

- Chúng ta đi lấy truyền tống ngọc phù đi.

Diệp Hạo chỉ nơi xa nói.

Mai Doãn Tuyết nhẹ gật đầu.

Mai Doãn Tuyết không phải người cổ hủ.

Hai đệ tử Long Hổ môn này cũng đã chết rồi, bởi vậy truyền tống ngọc phù trong tay bọn họ cũng không dùng được.

Ba người Diệp Hạo xuất hiện bắt đầu xuất thủ.

Tại khu vực hai cỗ thi thể, Thị Huyết Phong cũng chết đi một nửa, Diệp Hạo không chút do dự bắt túi càng khôn của thi thể, ngay lúc mới lấy được, một tiếng thét kinh thiên vang lên, cùng lúc đó, thần niệm đáng sợ ở phía xa khóa chặt lên người hắn.

Diệp Hạo kêu rên một tiếng.

Nội tạng bị trọng thương.

Một sợi thần niệm đã có thể đánh trọng thương Diệp Hạo người đó chí ít cũng phải Kim Đan cao gia a.

Diệp Hạo không chút do dự mang Mai Doãn Tuyết cùng Vô Nha Tử rời đi.

Đi tầm mấy ngàn dặm hắn mới dừng lại.

- Cậu không sao chứ?

Mai Doãn Tuyết trước đó cũng nhận ra thần niệm kinh khủng kia.

- Không có chuyện gì, tí nữa sẽ dần bình phục.

Diệp Hạo nói đến đây liền đưa một cái túi Càng khôn cho Mai Doãn Tuyết.

- Cô nhìn xem có truyền tống ngọc phù bên trong hay không?

Thần niệm Mai Doãn Tuyết quét qua đã phá cấm chế bên trên túi, rất nhanh trên mặt cô vừa sợ hãi lẫn vui mừng nói.

- Trong này có truyền tống ngọc phù.

- Như vậy là tốt rồi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

- Trước khi xuất thủ trên người vị kia tràn ngập khí tức Kim đan, nhưng ta đoán chừng người đó ít nhất cũng phải Kim Đan thất chuyển.

Mai Doãn Tuyết nhìn Diệp Hạo nói.

- Không ngờ bên trong Yêu vực cũng xuất hiện thiên tài như vậy.

- Thiên tài đó muốn tìm cơ hội giết chết tôi.

Diệp Hạo trầm giọng nói.

- Không thể lỗ mãng.

Mai Doãn Tuyết cất giọng nhắc nhở.

- Tôi không làm những chuyện tôi không nắm chắc.

Nói đến đây Diệp Hạo nhìn Vô Nha Tử nói.

- Vô Nha Tử, ông hiện tại đi theo phân thân tôi một chuyến đến tổ Thị Huyết Phong đi.

- Được.

Vô Nha Tử không biết Diệp Hạo muốn làm gì, nhưng hắn sẽ phục tùng vô điều kiện cho Diệp Hạo.

Sau khi Vô Nha Tử và phân thân Diệp Hạo rời đi, Mai Doãn Tuyết trừng mắt nhìn nói.

- Cậu muốn làm gì?

- Minh Kim Cổ lúc này chắc chắn sẽ đâm chọt tôi từ phía sau, tôi còn phải phòng bị Minh Kim Cổ ra tay đối với thế lực của tôi nữa.

- Cậu có thế lực?

Mai Doãn Tuyết khẽ giật mình hỏi lại.

- Tôi là thiếu tông chủ của Ám tinh môn.

- Tại sao cậu có thể làm thiếu tông chủ của tổ chức sát thủ được?

- Tông chủ Ám tinh môn mời tôi làm Thiếu tông chủ a.

- Cậu còn trẻ như vậy vì sao lại muốn dính líu với tổ chức sát thủ kia?

- Ám tinh môn hiện tại đã cải tà quy chính, chẳng lẽ cô không thấy tôi đang làm việc thiện sao?

- Vấn đề là cậu sẽ đeo cái mác tà ác à

- Vậy thì đã sao?

- Cậu…

- Thắng làm vua thua làm giặc vĩnh viễn là chân lý thế giới này, cái gọi dang môn chính phái nhưng con người lại ti tiện không phải không có, những người tính cách ngay thẳng trong Tà đạo tông môn cũng không ít a.

- Được rồi, cậu đã quyết định như vậy tôi cũng không khuyên nhủ nữa.

Mai Doãn Tuyết chỉ thờ dài một cái nói.

Diệp Hạo không hiểu ý tứ của Mai Doãn Tuyết, đến mãi sau này hắn mới hiểu rõ tại sao Mai Doãn Tuyết lại thở dài.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - )

. . .

Kì thật những ngày này có chuyện gì xảy ra đều có tu sĩ truyền ra ngoài.

Nhưng không ai có thể ngờ Thiên Cơ các Minh Kim Cổ lại là Mệnh tinh đầu tiên bị loại ra ngoài.

Sắc mặt Minh Kim Cổ rất kém.

- Diệp Hạo, tao sẽ chém mày thành trăm mảnh.

Minh Kim Cổ hận thù quát lớn.

Ngay lúc Minh Kim Cổ chuẩn bị rời đi đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bởi vậy khóe miệng hắn không khỏi tự chủ mà toát ra vẻ mỉm cười.

- Vị này là Lý tiền bối a.

Minh Kim Cổ nhìn về phía một nữ đạo sĩ trung niên trong Bế Nguyệt Tông nói.

Nữ đạo sĩ trung niên là một vị thái thượng trưởng lão Trọng kiếp cảnh Bế Nguyệt Tông.

- Có chuyện gì?

Lý Tuệ thản nhiên nói.

Kì thật lấy thân phận của Lý Tuệ căn bản không cần đáp lại Minh Kim Cổ, sở dĩ phải làm vậy cũng vì thân phận đệ tử Thiên Cơ các của hắn mà thôi.

- Một canh giờ nữa mặt trời sẽ rơi xuống, đến lúc đó tiền bối sẽ phát hiện thiếu một khỏa Mệnh tinh.

Minh Kim Cổ chậm rãi nói ra.

Trái tim Lý Tuệ run lên, tiếp lấy nhìn Minh Kinh Cổ với ánh mắt tràn đầy tàn khốc.

- Nói rõ chút.

- Mai Doãn Tuyết đã chết.

Bị ánh mắt Lý Tuệ nhìn chăm chú, Minh Kim Cổ có cảm giác hô hấp tự hồ dồn dập hẳn lên, nhưng hắn vẫn chống lại áp lực cực lớn mà nói từng chữ.

- Cái gì?

Toàn trường xôn xao.

Không ai ngờ được Mai Doãn Tuyết đã chết a.

Bạn cần đăng nhập để bình luận