Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 409: Truyền Thụ Tam Sơn Ấn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------------------

- Các Đại Tông Môn đều biết chuyện này?

Thanh niên bạch y hỏi.

- Còn rất rõ nữa.

Diệp Hạo gật đầu.

- Nếu mọi chuyện đã rõ ràng thì tại sao lại không ngăn cản?

Thanh niên bạch y nói đến đây đột nhiên nghĩ tới cái gì.

- Không lẽ các nàng đang chở đợi Mệnh Tinh của mình Đại Thành?

Diệp Hạo từ chối cho ý kiến.

Thanh niên bạch y trầm mặc một chút nói.

- Cho dù Thiên Yêu có mạnh đi chăng nữa thì các người vẫn ở Dương Gian, điều này không có liên quan gì tới Địa Phủ của chúng ta cả.

- Thật sự không có quan hệ sao?

Diệp Hạo cười nói.

- Thế giới này có Quy Tắc hoàn chỉnh, chỉ khi đưa Dương Gian và Âm gian cùng dung hợp lại với nhau, khi đó chúng ta mới chính thức chinh phục được cái thế giới này.

- Đây là chuyện của sau này.

Thanh niên bạch y nhìn Diệp Hạo nói.

- Tôi biết rõ đại nhân muốn dùng lực lượng của Dương Gian để tiêu hao đại bộ phận lực lượng của Yêu Tộc, thế nhưng ngài có nghĩ tới lực lượng của Dương Gian hoàn toàn đầu hàng Yêu Tộc dù đây là khả năng chỉ một phần vạn mới có?

Diệp Hạo nói.

- Đầu hàng?

Thanh niên bạch y nghe được hai chữ tiếp tục trầm mặc.

Đây mới thực sự là vấn đề.

Thật ra không sai biệt với lời Diệp Hạo lắm, Địa Phủ muốn lợi dụng lực lượng của Nhân Gian để tiêu hao đại bộ phận Yêu Tộc rồi mới xuất thủ.

Nhưng điều gì sẽ xảy ra nều Dương Gian đầu hàng?

- Âm gian không thể dính tới Dương Gian quá nhiều, bởi vậy nếu muốn chúng ta giúp đỡ Dương Gian sợ rằng hữu tâm vô lực.

Thật lâu sau thanh niên bạch y nói.

- Âm gian không thể nhưng tôi có thể.

Diệp Hạo chỉ mình nói.

- Ngươi?

Thanh niên bạch y nhìn Diệp Hạo một cái rồi lắc đầu.

- Cửu Đại Mệnh Tinh theo thời thế mà sinh ra, nhưng các nàng có thể hay không cứu vớt được Dương Gian vẫn còn chưa biết được, mà ngươi bây giờ lại nói ngươi có thể sao? Dựa vào cái gì?

Diệp Hạo bỏ lơ lời bạch y thanh niên, chỉ lặng lẽ vận chuyển Kim Đan.

Khi Kim Đan vận chuyển tới cực hạn, một ký tự cổ xuất hiện trên đỉnh đầu hắn, Cổ Phù xuất hiện làm cho sắc mặt thanh niên bạch y thay đổi.

Cổ Phù này như nguồn suối của Đại Đạo, tản áp ra uy áp làm cho mọi chúng sinh phải khiếp sợ.

Mà trong thời điểm thanh niên bạch y còn đang cảm thụ, Diệp Hạo đã thu lại Cổ Phù.

Thanh niên bạch y kinh nghi bất định nhìn Diệp Hạo một cái, chợt vung tay lên, không gian xuất hiện bao bọc hai người vào bên trong.

- Cổ Phù kia là thứ gì?

- Dị tượng Thập Chuyển.

- Kim Đan Thập Chuyển?

Con ngươi thanh niên bạch y co rút lại.

- Thập Chuyển? Kim Đan có Thập Chuyển?

- Thập Chuyển được xưng Viên Mãn Chi Cảnh, trên Tiên Vực cũng không có bao nhiêu.

Diệp Hạo chậm rãi nói.

- Ngươi làm sao biết rõ sự tình của Tiên Vực?

- Bởi vị tôi đã gặp hai vị ở Tiên Vực.

- Chứng minh xem.

Diệp Hạo nhìn thanh niên bạch y, hai tay bắt ấn, sau một khắc ba toàn tòa kim sơn chói mắt mang theo lực lượng kinh khủng sâu không thấy đáy đánh xuống đỉnh đầu thanh niên bạch y.

Ba động mạnh mẽ làm hắn biến sắc.

Lấy thực lực của thanh niên bạch y bây giờ, ba dãy núi kia có cường hoành gấp 10 lần cũng không thể gây ảnh hưởng gì tới hắn cả.

Thanh niên bạch y chỉ chú y tới Ấn Quyết mà Diệp Hạo vừa thi triển.

Hắn cảm thấy thần thông mình tự tu luyện không có tuổi so với Ấn Quyết này.

- Về chuyện Âm Cơ, ta có thể giải quyết được cho ngươi, nhưng với điều kiện ngươi phải truyền cho ta cái thủ ấn đó.

Thanh niên bạch y nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

- Thứ cho tôi nói thẳng, ngài không đủ trình để học đâu.

- Ngươi không dạy thì làm sao biết ta có đủ trình hay không?

Thanh niên bạch y cười nhạt nói.

- Được vậy để tôi truyền cho ngài.

Nói rồi Diệp Hạo lấy một sợi dấu ấn tinh thần điểm lên mi tâm của thanh niên bạch y.

Ngay lập tức Tam Sơn Ấn Ấn Quyết xuất hiện trong Thức Hải thanh niên bạch y, hắn nhắm mắt lại lẳng lẽ thể ngộ.

Ước chừng nửa canh giờ, thanh niên bạch y mở mắt, trong mắt hắn lúc này xuất hiện một tia âm u.

Xem không hiểu.

Hắn hiểu rằng Pháp Quyết này là một loại Thần Thông Thượng Thừa nhưng đáng tiếc thì tư chất của bản thân hắn không có cách nào có thể học được.

- Ngươi sẽ không chỉ điểm gì thêm?

Thanh niên bạch y nhìn Diệp Hạo nói.

- Dựa theo hứa hẹn của ngài trước đó, không có việc chỉ điểm nào mà nhỉ?

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Có sách thì phải có chỉ điểm chứ.

Thanh niên bạch y nói.

- Nếu như có chỉ điểm mà ngài vẫn không học được thì như thế nào?

- Vậy chỉ trách bản thân ta vô dụng, ta sẽ thực hiện lời hứa của mình.

- Tốt.

Diệp Hạo lấy chỉ điểm của Tâm Sơn thủ ấn cho đối phương xem.

Thanh niên bạch y nhìn Thức Hải một đoạn thời gian rồi, nói.

- Các ngươi tạm thời ở chỗ của ta một đoạn thời gian đã.

- Bản thân tôi thì không có việc gì, Chu Uyển Thanh và Phương Kiến thì không thể ở đây lâu được.

Diệp Hạo mơ hồ có cảm giác tên này muốn qua sông rút ván.

- Ta sẽ kêu Phương Quỳnh đưa hai người này đi.

Thanh niên bạch y cười lớn nói.

- Ba ngày, tôi chỉ cho ngài ba ngày, ba ngày sau vô luận như thế nào thì tôi sẽ mang hai người này rời đi.

Diệp Hạo trầm ngâm một chút rồi nói.

- Tốt.

Thanh niên bạch y nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu.

Chợt hắn phất tay một cái, hai người lại xuất hiện trong tiểu viện.

Chu Uyển Thanh vội vàng chạy tới bên người Diệp Hạo, hiện tại ở bên cạnh hắn mới có cảm giác an toàn a.

Diệp Hạo vỗ vỗ tay Chu Uyển Thanh ra hiệu cho nàng không cần phải quá lo lắng.

- Tiểu Hạ đưa ba vị khách quý tới chỗ nghỉ ngơi.

Thanh niên bạch y nói.

Một thiếu nữ mặc váy đỏ nhẹ nhàng bước đến chỗ ba người Diệp Hạo khẽ nói.

- Kính mời ba vị theo tôi.

Xuyên qua hai tòa Biệt Viện, thiếu nữ chỉ một loạt sương phòng nói.

- Sương phòng nơi này tùy ý các người lựa chọn.

- Tôi với cậu ở cùng một gian.

Chu Uyển Thanh vội vàng nói.

Khí tức nơi này làm mọi người cảm thấy lạnh như băng.

Trên thực tế đúng như vậy.

Thiếu nữ dẫn đường đang thở ra từng hơi khí lạnh.

Sắc mặt nàng trắng bệch không có sức sống, đương nhiên có thể xem nàng là một thi thể.

Diệp Hạo cười cười không cự tuyệt.

Hắn hiểu trong nội tâm của Chu Uyển Thanh đang rất sợ hãi.

- Tôi cũng muốn ở cùng một gian với các người.

Phương Kiến lúc này mới nói.

- Tránh sang một bên đi.

Diệp Hạo lúc này mới nhớ tới cái gì đó.

- Vị tiểu thư, có thể giúp tôi một chuyện được không?

- Nói đi.

- Tra kiếp trước của người này!

- Lấy tu vi của ngài thì có thể nhìn ra mà?

Nử tử Tiểu Hạ nghi ngờ hỏi.

- Người này ta liếc mặt một cái có thể nhìn ra kiếp trước là Xuyên Sơn Giáp.

- Thật sự là Xuyên Sơn Giáp sao?

Phương Kiến cười khổ nói.

Kỳ thật Diệp Hạo mang theo hắn tới Địa Phủ hắn đã tin tưởng vào lời nói của Diệp Hạo.

Hiện tại chỉ làm thêm bước xác minh thôi.

- Được rồi, vậy không cần tra xét gì cả.

Diệp Hạo cười nói.

- Nếu các người cần gì thì có thể gọi cho tôi.

Tiểu Hạ chỉ một cái sương phòng bên cạnh nói.

- Tôi nghỉ ngơi bên đó.

Phương Kiến cuối cùng cũng không ở cùng với Diệp Hạo và Chu Uyển Thanh, bất quá hắn cũng lựa chọn một căn phòng liền kề với căn phòng của hai người.

Vào trong phòng Chu Uyển Thanh hỏi.

- Chúng ta làm gì bây giờ?

- Hắn sẽ không thả chúng ta đâu.

Diệp Hạo khẽ thở dài.

- Tại sao?

Chu Uyển Thanh hỏi tiếp.

Nhưng lần này Diệp Hạo không trả lời.

- Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?

Chu Uyển Thanh thấy Diệp Hạo không trả lời, vội vàng hỏi.

- Chờ.

- Chờ cái gì?

- Kết quả của ba ngày sau.

Diệp Hạo nói rồi đưa cho Chu Uyển Thanh một khỏa Linh Đan nói.

- Đây là Ích Cốc Đan cô ăn vào đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận