Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 568: Người Nói Hoạch Tội

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

- Thật ra Hiệu Trưởng Âu Dương rất tốt.

- Đáng tiếc không được Thiều Hiệu Trưởng coi trọng a.

- Cậu dám nói xấu Thiều Hiệu Trưởng hả?

- Nếu không có Thiều Hiệu Trưởng thì tôi cũng không có thành tựu như hôm nay, tôi chỉ cảm thấy ngài ấy khiếm khuyết ở điểm này mà thôi.

- Ai.

- Tôi chỉ quan tâm không biết lần này Diệp Hiệu Trưởng còn giữ được vị trí Đệ Nhất Phó Hiệu Trưởng không mà thôi.

- Các cậu có chú ý tới Diệp Hiệu Trưởng rõ ràng không để ý đến quyền thế không? Hai lần Diệu Hiệu Trưởng ra tay toàn bộ đều bởi vì cao tầng làm việc quá mức, còn lại Diệp Hiệu Trưởng chưa ra tay lần nào, cho dù Thiều Hiệu Trưởng mang về rất nhiều Yêu Thú cũng vậy.

- Hình như đúng a.

- Thật ra tôi đặc biệt quan tâm đến Đệ Tam Phó Hiệu Trưởng.

- Ý cậu là cái lão tạp mao kia a, cái lão mà mê đắm nhìn nữ sinh, chắc chắn không phải loại tốt lành gì.

Trong lúc mấy học sinh này đang tụ một chỗ bàn luận thì một giọng nói băng lãnh vang lên bên cạnh họ.

- Chỉ trích lãnh đạo trường học, lá gan các cậu không nhỏ a.

Mấy học sinh nghe vậy giật mình.

Lúc này, họ mới thấy người đứng bên cạnh là một Đạo Sư của trường.

- Chúng tôi không nói gì.

Một nam sinh bất an nói.

- Không có nói gì à? Các cậu nghĩ tôi điếc hả?

Đạo Sư lạnh lùng nhìn nam sinh này nói:

- Đi theo ta tới phòng giáo dục.

Sắc mặt những học sinh này thay đổi.

Nếu lên phòng giáo dục chắn chắn phải lột một lớp da a.

- Đạo Sư, chúng tôi sai rồi.

- Đạo Sư, ngài đừng mang chúng tôi đến phòng giáo dục có được không?

- Đạo Sư, lần sau chúng tôi không dám nữa.

Đối với các học sinh này cầu tình, trên mặt vị Đạo Sư không động dung chút nào:

- Lời tôi nói các cậu không nghe rõ hả?

Mấy học sinh tràn đầy sợ hãi bất an, hai mắt nhìn nhau.

- Chuyện gì xảy ra?

Lúc này, một giọng nói già nua truyền đến, sau đó, Âu Dương Hoa ăn mặc chỉnh tề xuất hiện.

- Mấy tiểu súc sinh này phía sau chỉ trích Đệ Tam Phó Hiệu Trưởng.

Đạo Sư chỉ mấy học sinh này nói.

- Ông nói cái gì?

Nghe vậy, Âu Dương Hoa nhướng mày.

- Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi.

Đạo Sư này nhìn chằm chằm Âu Dương Hoa nói.

- Những học sinh này là súc sinh thì người làm thầy như ông ngay cả súc sinh cũng không bằng.

Âu Dương Hoa lạnh lùng nói.

- Ngươi nói cái gì.

Đạo Sư này giận dữ nói.

- Lão tử nói ông đến cả súc sinh cũng không bằng.

Âu Dương Hoa chỉ mặt ông ta nói.

Oanh một tiếng, trên người Đạo Sư này bỗng nhiên phát ra uy thế kinh khủng, trùng điệp hướng ra xung quanh, đến người mạnh như Âu Dương Hoa cũng lui lại vài bước.

- Có gan ngươi lặp lại lần nữa.

Đạo Sư này nhìn chằm chằm Âu Dương Hoa hét.

- Lão tử nói ngươi ngay cả súc sinh cũng không bằng, làm sao, tai ngươi bị điếc à?

Đừng nhìn bình thường Âu Dương Hoa hiền lành, đừng quên ông ta từng là Đường Chủ Chấp Pháp Đường của Cục Võ Đạo a.

Vì vậy khi hung ác lên không biết sơ ai a?

- Ngươi chết đi.

Đạo Sư này nói xong, trong tay ông ta bốc lên ngọn lửa lớn, sau đó, ngọn lửa này biến thành một hỏa chưởng to lớn. Một tiếng hừ lạnh phá vỡ không gian.

- Mạnh Trạch Thành, ông làm cái gì đấy?

Tiếng hừ lạnh này như một tia sét đánh thẳng vào Đạo Sư kia, sau đó, ông ta lảo đảo mấy bước phun ra một ngụm máu tươi.

- Muốn giết tôi? Ông có bản lĩnh đó không?

Sau một khắc, Âu Dương Hoa xông tới, đánh vào hai bàn tay của Mạnh Trạch Thành, sau đó, đá một cước vào ngực hắn.

Mạch Trạch Thành ngã xuống đất, Âu Dương Hoa dang chuẩn bị đánh tiếp thì bị một lực lượng cản trở.

- Âu Dương Hoa, đủ rồi.

Âu Dương Hoa lườm Thiều Hoa nói:

- Phạm thượng, không biết nên trừng phạt thế nào?

Vừa rồi, chính Thiều Hoa đã dùng âm thanh làm chấn thương tâm thần Mạnh Trạch Thành.

Thiều Hoa chưa mở miệng nói thì Cổ Hiền đã vội vàng chạy đến:

- Mọi chuyền chưa được làm rõ, tùy tiện định tôi không tốt lắm a.

- Chuyện này đã rất rõ ràng rồi.

Âu Dương Hoa cười lạnh nói:

- Nếu không phải Thiều Hiệu Trưởng đến kịp lúc thì không biết chừng người nằm ở đây chính là tôi rồi.

- Ông ngậm máu phun người.

Mạnh Trạch Thành bi phẫn nói.

- Vậy ông nói thử tôi ngậm máu phun người như thế nào?

Âu Dương Hoa từ từ nói.

- Tôi…

- Trạch Thành, cậu kể lại mọi chuyện tôi nghe.

Cố Hiển trầm giọng nói.

Hôm này là ngày tuyển cử nhiệm kỳ mới a.

Mạnh Trạch Thành chính là một tay bản thân nâng đỡ lên, Cổ Hiền không cho phép hắn xảy ra chuyện gì lúc này được.

- Khi tôi đi ngang qua đây vô tình nghe được những học sinh này nói xấu cậu.

Mạnh Trạch Thành vừa nói đến đây, Âu Dương Hoa đã chen vào hỏi:

- Sau đó thì sao? Có phải ông lập tức muốn mang chúng đến phòng giáo dục không?

- Đúng vậy.

Mạnh Trạch Thành gật đầu.

- Tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, có phải học sinh không có quyền tự do ngôn luận không? Chỉ bởi vì nói ra cảm nghĩ đối với Cổ Hiệu Trưởng mà bị đưa đến phòng giáo dục?

Âu Dương Hoa châm chọc nói.

- Nói điểm chính, tôi muốn biết tại sao hai người phát sinh xung đột?

Cố Hiền đổi chủ đề.

Cổ Hiền không muốn Mạnh Trạch Thành nói nhiều về chuyện này, dù sao thì vấn đề này Mạnh Trạch Thành làm sai trước.

- Tôi giúp mấy học sinh này cầu tình, các người đoán Mạnh Đạo Sư nói gì?

Âu Dương Hoa không đơi Mạnh Trạch Thành mở miệng đã nói tiếp:

- Mạnh Đạo Sư nói, mấy học sinh này là súc sinh, súc sinh a, tôi rất muốn biết, Mạnh Đạo Sư làm gương sáng cho người khác sao có thể nói ra những lời như vậy?

- Cái gì?

Thiều Hoa nhướng mày nói:

- Cậu thật sự nói họ là súc sinh hả?

- Tôi… tôi… tôi không nói.

Hiện tại, Mạnh Trạch Thành cũng ý thức được chuyện này nghiêm trọng, vì vậy ông ta mạnh mẽ phủ nhận.

- Ông không muốn nói ra chuyện tôi nói ông không bằng súc sinh hả?

Âu Dương Hoa giễu cợt nhìn Mạnh Trạch Thành nói:

- Hoặc là bây giờ ông cho tôi một câu trả lời thỏa đáng?

- Tôi…

Mạnh Trạch Thành nghẹn họng.

Thiều Hoa cau mày nhìn mấy học sinh kia hỏi:

- Có phải Mạnh Đạo Sư mắng các cậu là súc sinh không?

Khi nghe Thiều Hoa hỏi như vậy, những học sinh kia nhìn nhau không biết có nên nói ra hay không.

Những học sinh này nhìn ra.

Chuyện này dính đến đấu tranh trong cao tầng.

Nói ra sẽ chịu lửa giận a.

- Nói.

Thiều Hoa nổi giận.

Một nam sinh sợ hãi vội nói:

- Đúng vậy, Mạnh Đạo Sư nói chúng tôi là súc sinh, sau đó Âu Dương Hiệu Trưởng mới nổi giận nói Mạnh Đạo Sư đến cả súc sinh cũng không bằng.

- Chính là như vậy.

- Tôi có thể thề.

- Tôi cũng có thể thề.

Nghe những lời này thì chuyện này chắc chắn không lầm.

Thiều Hoa bất thiện nhìn Mạnh Trạch Thành nói:

- Mạnh Đạo Sư, sau đó có phải vì Âu Dương Hiệu Trưởng nói ông không bằng súc sinh nên ông đã ra tay đánh người không?

- Tôi…

- Võ Giáo Đông Phương chúng ta không cần Đạo Sư giống như ông.

Thiều Hoa vừa nói xong, Cổ Hiền trầm giọng nói:

- Thiều Hiệu Trưởng có phải hơi lạm dụng quyền lực quá mức không? Mạnh Trạch Thành nói như vậy cũng vì tình thế cấp bách, chuyện này không thể nói Mạnh Trạch Thành không thích hợp để dạy học sinh.

- Bởi vì một câu nói mà muốn trục xuất Mạnh Đạo Sư, đây không phải người nói hoạch tội sao?

Tiết Hàn phụ họa theo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận