Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 599: Thời Gian Duy Độ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Diệp Hạo sửa sang lại quần áo trên người rồi rời đi.

10 năm!

Ai có thể nghĩ bản thân Độ Kiếp mất đến 10 năm chứ?

Mà lúc Diệp Hạo nhấc chân bước về nơi xa thì kinh ngạc phát quay người nhìn về nơi hắn vừa đứng.

Bởi vì Diệp Hạo thoáng cảm thấy bản thân vừa đi qua một không gian khác.

Không gian?

Không giống.

Diệp Hạo ngẩng đầu nhìn về nơi xa thì trên mặt lộ ra thần sắc không tưởng tượng nổi.

Trên không trung Ám Tinh Môn Đường Phiên Phiên vẫn đang giao thủ với Huyết Liên Hải, mà trong Vũ Trụ Lý Thiên Thiên cũng đang đánh nhau kịch liệt với Huyền Nữ.

Giằng co 10 năm hả?

- Diệp Hạo, vừa rồi phát sinh chuyện gì?

Lý Thiên Thiên trong Vũ Trụ truyền âm hỏi.

- Vừa rồi?

Diệp Hạo khẽ giật mình đáp lại.

- Vừa rồi Thiên Đạo Chi Lực chôn vùi Quy Tắc của Đại Lục này thì vị trí Độ Kiếp của ngươi phát sinh biến hóa, sau đó ngươi biến mất trong tầm mắt của tất cả mọi người.

- Chuyện xảy ra cách đây bao lâu?

- Mười cái hô hấp a.

Diệp Hạo kinh trụ.

Mười cái hô hấp?

Tại sao lại như thế.

Bản thân nhất định đã tiến vào khu vực có thời gian vặn vẹo.

Diệp Hạo đầu tiên nghĩ đến điều này.

Chỉ có cách giải thích này thôi.

Mỗi cái Thời Gian Duy Độ trôi qua khác nhau.

Lúc này mới diễn ra việc bản thân Độ Kiếp 10 năm bên trong một Thời Gian Duy Độ, nhưng những người ngoài chỉ mới đi qua mười cái hô hấp.

Trường hợp thế này không phải chưa xảy ra.

Tại Mỹ từng có một chiếc chiến hạm quân đội cứu được ba người trên Bắc Băng Dương, ba người này nói rằng mình là hành khách còn sống sót trên tàu Titanic đã đắm hơn 100 năm trước.

Lúc đầu nhiều người còn tưởng ba người này nói đùa, nhưng sau khi qua quá trình điều tra thì thân phận của họ đã được xác nhận.

Ba người này thực sự là hành khách trên chiếc tàu Titanic đó.

Nhưng rõ ràng thơi gian đã qua trăm năm.

Tại sao ba hành khách này lại vẫn còn duy trì bộ dáng như mới lúc đắm tàu?

Nhà khoa học suy đoán ba hành khách này đã đi vào một Thời Gian Duy Độ.

Nghĩ đến đây Diệp Hạo mới biết tại sao mình có cảm giác như vừa mới xuyên qua không gian khác.

Bản thân lại từ trong Thời Gian Duy Độ đi ra.

Đáng tiếc a!

Diệp Hạo lộ vẻ mặt tiếc nuối.

Bởi vì theo thời gian trôi qua thì Diệp Hạo trong đó dù tu luyện trăm năm thậm chí ngàn năm thì bên ngoài cũng không đi qua bao lâu.

- Thế nào?

Lý Thiên Thiên nhìn thần sắc Diệp Hạo đang biến ảo hỏi lại.

- Không có gì.

Diệp Hạo không nói cho Lý Thiên Thiên việc mình tiến vào Thời Gian Duy Độ, mà hất tay áo lên xuất hiện đối diện với Huyền Nữ.

- Huyền Nữ, chúng ta lại gặp mặt rồi!

- Ngươi cho rằng chứng đạo thành Tiên thì có thể diễu võ gương oai trước mặt ta?

Huyền Nữ hừ lạnh một tiếng.

- Diễu võ gương oai thì chưa nói, ta muốn nói cho ngươi biết… có bản lĩnh thì lại đến giết ta nữa xem?

Diệp Hạo nói xong, hai tay nhanh chóng đan thành Tam Sơn Ấn rồi tấn công đối phương.

Ba tòa Tiên Sơn trùng điệp từ không trung giáng xuống.

Lần này, ba tòa Tiên Sơn hạ xuống không còn hư ảnh nữa mà đã hóa thành thực chất.

Huyền Nữ nhìn ba tòa Tiên Sơn kia, khuôn mặt lộ ra vẻ kinh nghi.

Lấy kiến thức của cô làm sao nhìn không ra ba tòa Tiên Sơn này chứa sức mạnh kinh khủng như thế nào chứ.

- Lãm Nguyệt Thủ.

Cánh tay Huyền Nữ đánh về phía trên, sức mạnh tỏa ra như có thể kéo rớt mặt trăng xuống để dùng.

Va chạm kinh khủng tràn ngập khắp Vũ Trụ.

Bất luận hữu hình hay vô hình đều toàn bộ vỡ nát.

Đợi đến khi bụi bặm tan đi Huyền Nữ kinh ngạc nhìn thấy Diệp Hạo không hề lui lại nửa bước.

- Ngươi…?

Có hai thứ làm Huyền Nữ sợ hãi.

- Thứ nhất, Diệp Hạo vừa mới chứng đạo thì đã có Tiên Lực hùng hồn; thứ hai, Tam Sơn Ấn của Diệp Hạo ẩn chứa uy năng rất đáng sợ.

Điều này nói lên nội tình của Diệp Hạo sâu hơn cả Lý Thiên Thiên.

- Xem ra phải vận dụng bản lĩnh thực sự.

Diệp Hạo nói đến đây, pháp ấn lại biến đổi, mà sau khi ấn quyết này thành hình, một đạo chiến kiếm phóng ra vô tận uy áp xuất hiện.

Sắc mặt Huyền Nữ hơi ngưng trọng.

Chuôi chiến kiếm này tỏa ra uy áp làm Huyền Nữ cô cảm thấy kinh hãi.

Bất quá Huyền Nữ lấy tu vi Chân Tiên Đỉnh Phong của mình vẫn có thể ứng phó.

Chỉ rất nhanh sau đó, cô ta liền biến sắc.

Bởi vì sau khi chuôi kiếm thứ nhất xuất hiện thì chuôi thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm cũng lần lượt xuất hiện theo.

Tu Sĩ xem cuộc chiến đều kinh sợ.

Bởi vì trong vòng một cái hô hấp, xung quanh Diệp Hạo đã xuất hiện trên trăm chuôi chiến kiếm.

- Đi.

Sau tiếng ra lệnh của Diệp Hạo, trên trăm đạo chiến kiếm phá không chém giết về phía Huyền Nữ.

Vạn Kiếm Ấn!

Một trong Lục Đại Cổ Ấn mà Vô Cương truyền thụ cho Diệp Hạo.

Bất quá hiện tại Diệp Hạo chưa có Tu luyện đến cảnh giới cao nhất.

Huyền Nữ ý thức được mình không thể bảo lưu nữa, nếu không, khi đối mặt với Vạn Kiếm Ấn, nàng khó mà nguyên lành. Khí tức Chân Tiên đỉnh phong bộc phát triệt để, uy áp tràn ngập truyền đến mỗi tấc không gian trong Thiên Địa, tiếp đó Huyền Nữ sử dụng một kim sắc trường lưu, trên trường lưu này tỏa ra sát khí khiếp người.

Oanh!

Hư không vỡ tan, Càn Khôn nghịch chuyển.

Tu Sĩ Ám Tinh Môn đều hoảng sợ không nói ra lời khi quan sát trận chiến.

- Diệp Hạo cũng quá mạnh rồi.

- Vừa nới chứng Đạo đã có thể tranh phong cùng Huyền Nữ có tu vi Chân Tiên đỉnh phong.

- Cục diện Huyền Nữ là chúa tể Tu Đạo Giới cũng đã kết thúc.

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy Diệp Hạo thực sự là đối thủ của Huyền Nữ à?

- Diệp Hạo dù không phải đối thủ của Huyền Nữ đi nữa, thì Lý Thiên Thiên đứng một bên kia để chưng bày hả? Chớ quên Diệp Hạo đang ở thời kì cực thịnh, với tốc độ tu luyện của Diệp Hạo, tăng lên một cảnh giới không cần bao lâu.

Ngay khi những Tu Sĩ này bàn luận, trong Vũ Trụ Diệp Hạo và Huyền Nữ đang đứng đối mặt nhau.

Trên trăm chuôi chiến kiếm cùng kim sắc trường lưu đều đã biến mất.

Bất quá khóe miệng Diệp Hạo lại có một vệt máu tươi.

- Kiếm Quyết của ngươi là Kiếm Quyết mạnh nhất ta từng gặp qua.

Huyền Nữ nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói.

- Dù vậy vẫn không thể nào giết được ngươi a.

Diệp Hạo ung dung đáp trả.

- Ngươi giết ta không có ý nghĩa gì.

Huyền Nữ cười lạnh nói.

- Ta bất quá chỉ là một Thần Niệm của Bản Tôn thôi.

- Vậy ta sẽ đi Tiên Vực giết Bản Tôn của ngươi.

Diệp Hạo không chút do dự nói.

- Ngươi cũng phải có bản lĩnh này.

- Chờ xem là được.

Nghe vậy Huyền Nữ trầm mặc xuống.

Nàng gặp qua không ít Thiên Kiêu.

Nhưng kinh diễm như Diệp Hạo thì chưa bao giờ thấy.

Lấy tốc độ tu luyện của Diệp Hạo, khi hắn trưởng thành có thể sẽ thực sự uy hiếp đến bản thân.

Bất quá hai bên cũng đã kết cừu oán giờ muốn làm hòa cũng không còn khả năng nữa.

- Diệp Hạo, Mặc Mặc bị Huyền Nữ giết chết rồi.

Ngay khi Diệp Hạo chuẩn bị ngưng chiến, tiếng nói của Đường Phiên Phiên từ xa truyền tới.

- Cái gì?

Trong lòng Diệp Hạo chấn động.

Đối với Thanh Thanh cường thế bá đạo, Đường Đường tinh ngịch cổ quái, thì Mặc Mặc lại là người hiểu chuyện, việc nhỏ trong nhà đều do một mình cô nàng làm. Không oán hận, không cãi vã, Mặc Mặc như một đóa hoa nhỏ không tranh quyền thế.

Một nữ tử dịu dàng thế này lại chết trong tay Huyền Nữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận