Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 609: Ăn Dấm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



----------------------

Kì thật đơn thuần tăng tu vi lên không cần dùng đến từng ấy thời gian, nhưng Diệp Hạo còn truyền thụ cho các cô hai Thần Thông.

Nên cần có chút thời gian.

Nhưng cũng may tư chất hai cô đều tăng lên không ít.

Nếu không mà nói thời gian nửa năm chưa thể chưởng khống được bước đầu nữa là.

- Nửa năm tiếp theo, các cô nên một bên vừa làm quen với Thần Thông mà tôi truyền thụ, còn một bên thì tăng tu vi lên.

Diệp Hạo nói khẽ.

Hai nữ đều nhẹ gật đầu.

Các cô biết rõ cơ hội như thế này không phải lúc nào cũng có.

Thời gian sáu tháng rất nhanh đã trôi qua.

Mà thời điểm này tu vi Lâm Nhu Nhi cũng đãng tăng lên đến Nguyên Anh lục chuyển.

Kì thật vô luận Lâm Nhu Nhi hay Lan Nhi cũng không thể còn xưng Võ Sĩ, bởi vì cơ hồ Võ Sĩ không thể nào phát triển đến mức độ như hai người.

Trên thực tế không có tu sĩ nào có thể trong vòng một năm có thể đạt đến cấp độ này.

Tất cả đều bắt nguồn từ tài nguyên trân quý mà Diệp Hạo cung cấp.

- Nhu Nhi, cái này cho cô.

Diệp Hạo đưa một Túi Càn Khôn cho Lâm Nhu Nhi.

Lâm Nhu Nhi nhận Túi Càn Khôn, thần niệm quét qua, phát hiện trong đó có 1 vạn thượng phẩm Linh Thạch cùng mười kiện Linh Bảo công thủ.

- Cậu muốn rời đi hả?

Lâm Nhu Nhi nhẹ giọng hỏi.

- Sau khi kết hôn thì đi.

Diệp Hạo nhìn Lâm Nhu Nhi nói.

Thân thể mềm mại của Lâm Nhu Nhi khẽ run lên nói.

- Lúc nào?

- Ngày 3 tháng 3:

- Tôi có thể đến không?

Lâm Nhu Nhi trầm mặc một chút rồi cắng răn hỏi.

- Đương nhiên có thể.

Diệp Hạo cười đáp.

- Được rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài.

Theo lấy Diệp Hạo thu hồi thời gian chi lực, ba người cũng đi ra khỏi lĩnh vực. Mà ngoại giới lúc này ngay cả một cái khoảnh khắc cũng chưa từng trôi qua.

Bởi vậy không ai biết được vừa nãy đã phát sinh chuyện gì.

Mà lúc này Chu Uyển Thanh ăn mặc một thân lễ phục hoa lệ, trên mặt mang thần sắc vui mừng đi đến chỗ Diệp Hạo.

Diệp Hạo cười đứng lên đi tới Chu Uyển Thanh.

Lâm Nhu Nhi nhìn bóng lưng Diệp Hạo lẩm bẩm nói.

- Tôi thấy được bộ dáng cậu lúc đau khổ, vui vẻ, tức giận, cuối cùng, tôi muốn nhìn một chút, bộ dáng cậu thuộc về người khác.

- Cậu thật sự đến?

Chu Uyển Thanh chạy chậm tới bên cạnh Diệp Hạo nói.

- Đã đồng ý với cô, làm sao có thể không đến được?

Diệp Hạo đánh giá trên dưới Chu Uyển Thanh một cái nói.

- 2 năm không gặp, trổ mã càng đẹp nha.

Diệp Hạo thuần túy chỉ lấy góc độ thưởng thức để đánh giá.

Bất quá một thanh niên bên cạnh Chu Uyển Thanh lại khó chịu nhìn Diệp Hạo nói.

- Cậu là ai?

Đây là thuần túy làm nhục rõ ràng.

Thanh niên này làm sao không biết Diệp Hạo được?

Có thể nói hiện tại toàn bộ Hoa Hạ không có mấy người không biết Diệp Hạo.

Tôn Chí Hoành thường xuyên chú ý đến truyền thông, làm sao có thể không quen biết vị trước mắt đây?

- Chí Hoành, em giới thiệu cho anh một chút, đây là bạn tốt của em, Diệp Hạo.

Chu Uyển Thanh giới thiệu cho thanh niên bên cạnh.

- Chưa từng nghe qua.

Tôn Chí Hoành kì quái đáp lời.

Khách quý toàn trường nhìn thấy một màn này đều có một loại cảm giác không thể nói ra thành lời.

Sự khó chịu của Tôn Chí Hoành bọn họ có thể hiểu được.

Nhưng Diệp Hạo là người nào chứ?

Ngươi khó chịu hắn?

Tự tìm đường chết hay sao?

- Tôn Chí Hoàng, không được càn quấy.

Một trung niên vội vàng đứng lên đi tới nói.

- Ba, con không hề càn quấy.

Tôn Chí Hoành nghiêm mặt đáp trả.

- Con thật sự không hề quen biết vị trước mặt này, phải biết lấy thân phận của con cũng sẽ không nhận biết một người hạ lưu a.

- Con.

Trung niên giật nảy mình.

Hạ lưu?

Tôn Chí Hoành nói Diệp Hạo hạ lưu?

Gia hỏa này chán sống rồi?

Trung niên không phải ai khác mà chính là cha của Tôn Chí Hoành.

Nhưng ngay khi ông muốn nhắc nhở, Chu Uyển Thanh bên cạnh Tôn Chí Hoành lại nổi giận.

- Lặp lại lời anh nói lần nữa.

- Cái gì?

- Tôi bảo anh lặp lại lời mình vừa nói lần nữa.

Chu Uyển Thanh nhìn chằm chằm Tôn Chí Hoành, gằng từng chữ quát.

- Em điên rồi? Vì cái thằng bụi đời này mà dám mắng anh?

Tôn Chí Hoành cảm thấy không thể tiếp nhận nổi.

Ba!

Một bàn tay của Chu Uyển Thanh trực tiếp hôn vào trên má Tôn Chí Hoành, trong lúc Tôn Chí Hoành còn đang ngây ngốc, cô tháo xuống đôi bao tay trắng ra nói.

- Bây giờ anh có thể cút.

- Cái gì?

Tôn Chí Hoành trợn mắt há hốc mồm bật thốt.

Chỉ bởi vì mình nói Diệp Hạo một câu, Chu Uyển Thanh đã vạch rõ giới hạn với bản thân?

Mẹ nó.

Tôn Chí Hoành có một loại cảm giác bị đội nói xanh.

- Uyển Thanh nói còn không nghe rõ sao?

Sắc mặt Chu Bá Đạt tái nhợt đứng lên.

- Cút, cút xa ra một chút.

- Chu bá phụ.

Tôn Chí Hoành cuối cùng mới ý thức được sự tình có chút dị thường.

Có thể Chu Uyển Thanh không lý trí, nhưng Chu Bá Đạt cũng không nên như thế nha.

Mọi chuyện khác thường này vì cái gì?

- Còn không cùng ta về nhà, muốn ở đây tiếp tục mất mặt xấu hổ sao?

Cha Tôn Chí Hoành tiến lên hung hăng lôi Tôn Chí Hoành ra ngoài.

Cha hắn ra tay đặc biệt hung ác, khiến khóe miệng Tôn Chí Hoành cũng bị xé rách.

Sự tình khác thường vì cái gì.

Tôn Thiên Luân nhìn thấy Diệp Hạo không tỏ thái độ mới vội vàng lôi kéo Tôn Chí Hoành một mạch chạy ra khỏi hội trường.

Tại sao Tôn Thiên Luân lại đánh Tôn Chí Hoành, chỉ vì để cho Diệp Hạo nhìn thấy cảnh đó thôi.

Ngươi nhìn ta đã dạy dỗ, ngươi là đại nhân không chấp tiểu nhân, buông tha Tôn Chí Hoành ta chứ?

Trên thực tế Tôn Thiếu Luân không biết Diệp Hạo không có dự định giáo huấn Tôn Chí Hoành.

Ra khỏi nhà hàng Bồng Lai, Tôn Chí Hoành rút tay ra, tức giận nhìn cha mình nói.

- Coi như Diệp Hạo có thân phận lớn nhưng dù sao chúng ta tốt xấu gì cũng có cấp bậc tướng môn a, chẳng lẽ còn phải sợ hắn?

- Tôn gia chúng ta ở trước mặt người ta đến sợi lông mao cũng không xứng.

Tôn Thiên Luân chỉ hận rèn sắt không thành thép nói tiếp.

- Vừa nãy ta nháy mắt với con, chẳng lẽ con không nhìn thấy sao?

Nghe cha mình nói vậy, Tôn Chí Hoành mới tỉnh táo lại.

- Cuối cùng Diệp Hạo có thân phận gì?

- Thân phận Diệp Hạo là gì thì ta không biết, ta chỉ biết rõ hắn chỉ cần nói một câu Điện chủ Võ Điện đã bối rối mang theo sáu đại trưởng lão đến hội trường, hắn còn thẳng thắn răng dạy Điện chủ Võ Điện có muốn tiếp tục làm hay không?

- Cái gì?

Tôn Chí Hoàng đứng như trời tròng.

- Một câu của hắn đã khiến thành viên dự bị Võ Điện Thác Bạt Khởi bị phế bỏ tu vi, Trưởng lão Võ Điện Thác Bạt Vĩ phải bắt buộc tiến đến địa vực nguy hiểm nhất trong vòng 3 năm, hắn nói một câu khiến hơn vạn học sinh không tiến về tiền tuyến phải lao tới tuyến đầu, hắn nói một câu cho dù tổng cục trưởng Cục Võ Đạo cũng phải nghe theo. Tôn Chí Hoành, ta hỏi con, người như vậy tôn gia chúng ta có thể trêu chọc nổi hay không?

- Con..không phải do con cảm thấy hắn cùng Uyển Thanh có gian díu sao?

- Con muốn ta nói thế nào đây? Tấm thân Uyển Thanh có phải xử nữ hay không ta không tin con không nhìn ra được.

Tôn Thiên Luân bất đắc dĩ nói tiếp.

- Còn nữa lấy thân phận Diệp Hạo muốn có nữ nhân như thế nào chẳng phải rất dễ dàng sao, người khác không nói chỉ riêng Lâm Nhu Nhi, Lâm Nhu Nhi còn xinh đẹp hơn Uyển Thanh rất nhiều, thế nhưng Lâm Nhu Nhi bây giờ vẫn còn tấm thân xử nữ, cái này có ý gì? Cái này nói rõ Diệp Hạo không gần nữ sắc.

- Còn nữa, chẳng lẽ đến bây giờ con vẫn không đoán được Diệp Hạo là tu sĩ hả?

- Quần thể tu sĩ trước nay đều rất cao ngạo, làm sao có thể kết hôn với người thế tục?

- Con ăn dấm cũng không nên ăn trên trường tu sĩ chứ, con trai cưng (B-Ray).

Bạn cần đăng nhập để bình luận