Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 7: Khảo thí kết thúc!

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần



--------------------------------------------------

Đề Ngữ Văn tuy không dễ ăn, nhưng cũng không làm khó được Diệp Hạo.

Mấy ngày nay, hắn đọc thuộc lòng hàng trăm, hàng ngàn bài văn mẫu, một chút ngữ pháp tiêu tiểu, hay diễn tả nhân vật đã sớm nhớ kỹ.

Bởi vậy, ngoại trừ một vài câu cần tư duy, Diệp Hạo hắn nắm chắc hết tất cả các câu còn lại.

Sau một tiếng, hắn đã hoàn thành bài thi, bất quá vẫn không nộp bài mà nghiêm túc kiểm tra.

Không có vấn đề, những phần cần làm đã làm hết, còn lại nghe theo mệnh trời đi.

Diệp Hạo không tập trung vào bài thi nữa mà suy nghĩ lại một màn diễn ra hôm qua.

Rõ ràng tốc độ ra đòn của tên trọc tự dưng trở nên chạm chạp trong mắt mình.

Thấu Thị Nhãn có vấn đề phải không?

Nghĩ đi nghĩ lại, hắn liền khởi động Thấu Thị Nhãn.

Mà trong khoảnh khắc hắn khởi động Thấu Thị Nhãn, thế giới xung quanh phát sinh biến hóa kỳ dị, nhưng tốc độ của những học sinh khác không thay đổi gì.

- Chẳng lẽ mắt mình còn có năng lực khác?

Thời điểm hắn nghĩ đến việc này, thế giới trước mắt hắn lần nữa phát sinh biến hóa.

Tốc độ toàn bộ học sinh xung quanh đều thả chậm lại, đoán chừng chậm lại ít nhất gấp 10 lần.

Gấp 10 lần a!

Làm một ví dụ đơn giản.

Một vận động viên điền kinh trong một giây có thể chạy 10 mét, nhưng trong mắt Diệp Hạo, một giây đó, người ta chỉ chạy được có 1 mét thôi.

Nghĩ rõ ràng điểm này, Diệp Hạo mới rõ tại sao bản thân có thể dễ dàng cho thằng trọc hôm qua ăn hành.

Tốc độ thằng kia bị thả chậm gấp 10, thì nó có nhanh thế nào cũng như thế.

- Phải tăng cường tố chất thân thể mình mới được!

Diệp Hạo lẩm bẩm.

Nếu lực tay hoặc các bộ phận khác của hắn không đủ thì cũng như không.

Diệp Hạo trong trạng thái này khoảng ba mươi giây, sau đó hắn có cảm giác mê muội, nên vội vàng chấm dứt.

Ba mươi giây là cực hạn bản thân hiện tại.

- Về sau nếu còn đánh lộn, phải quyết định trận đấu trong vòng 30 giây, nếu không chết chắc.

Diệp Hạo âm thầm nhớ kỹ điểm này.

- Thấu Thị Nhãn.

Tiếp đó, hắn phát động Thấu Thị Nhãn, hắn cũng muốn biết cực hạn của năng lực này.

Nhưng chuyện ngoài ý muốn xảy ra, bản thân hắn vừa mới phát động Thấu Thị Nhãn, trong đầu đã truyền đến cảm giác mê muội.

- Hai loại năng lực đều phụ thuộc vào mắt.

Diệp Hạo tức khắc hiểu được điểm mấu chốt.

Sau khi cuộc thi Ngữ Văn kết thúc, mọi người nhanh chóng ra khỏi phòng.

Buổi chiều còn phải thi môn Chính Trị.

Diệp Hạo trở về nhà, sau đó nhanh chóng lấy những bài thi Chính Trị mấy năm qua nhìn một chút.

Đối với những học sinh khác, ôn bài tạm thời thế này chỉ mang tâm lý an ủi bản thân, nhưng đối với Diệp Hạo, với năng phú bản thân hắn hiện tại, làm thế để dự trữ thêm kiến thức cho mình thôi.

Năng lực xem qua không quên làm Diệp Hạo trong 3 giờ thuộc hết mười mấy bài thi!

Chờ đã!

Làm Diệp Hạo đặt chồng bài thi xuống, sau đó nghĩ đến một điểm.

Bởi vì trước đó, năng lực học thuộc lòng của bản thân không có khủng bố như vậy, chẳng lẽ nói, theo thời gian đưa đẩy, năng lực bản thân còn đang phát triển? Nói cách khác, thân thể chính mình còn đang từ từ cải tạo?

Diệp Hạo không khỏi nhớ đến lời nói của trung niên trước khi ngất kia.

- Thần Huyết đang từ từ cải biến thân thể ngươi, bất quá trong giai đoạn đầu, hơi đau một tý!

Ánh mắt Diệp Hạo không khỏi sáng lên.

- Đúng rồi, nhất định như thế!

Nghĩ tới đây, Diệp Hạo càng thêm hưng phấn.

Khảo thí buổi chiều, khi cầm bài thi Chính Trị trên tay, Diệp Hạo nhìn lướt qua một chút, trong lòng đã hiểu đại khái.

Đề thi môn này ngoại trừ có hai, ba câu không nắm chắc, còn lại Diệp Hạo đều chắc chắn trả lời đúng.

Diệp Hạo viết tên mình lên, sau đó nhanh chóng làm bài.

Bốn mươi phút sau, Diệp Hạo kinh hỉ nhìn bài làm mình vừa hoàn thành, hắn biết rõ, bài thi này của mình ít nhất phải đạt 90 điểm.

Nếu cho hắn thêm thời gian, Diệp Hạo tin mình có thể làm bài này max điểm.

Hai tháng!

Diệp Hạo không khỏi nắm chặt nắm đấm.

Hai tháng nữa, mình phải tăng thành tích bản thân lên 900 điểm trở lên.

Chín môn học, mỗi ngày kiểm tra ba môn.

Buổi sáng kiểm tra một môn Chủ khoa, buổi chiều kiểm tra hai môn môn phụ.

Ba ngày này, ngoại trừ thời gian ăn cơm ra, thời gian còn lại Diệp Hạo đều vùi đầu trong phòng đọc sách.

Điều này khiến Quách Tú có cảm giác an ủi đồng thời cũng cảm thấy lo lắng.

Diệp Hạo rốt cục cũng biết rõ, phải cố gắng học tập cho giỏi. Nhưng việc này, không phải trong ngày một ngày hai a.

Thành tích Diệp Hạo vốn không tốt, hiện tại trễ nãi thêm nửa năm, lần này nếu làm bài tốt mới lạ ấy?

Nàng lo lắng con trai đến biết kết quả thi mình tệ, không biết có tiếp nhận được loại đả kích này không.

. . .

Thi xong môn cuối, trong lúc Diệp Hạo đang muốn về nhà đã bị Chu Soái gọi lại.

- Diệp Hạo, đi xỏa một chút thôi?

Chu Soái tiến lên ôm bả vai hắn nói.

- CF?

Diệp Hạo hỏi.

- Đúng vậy a!

- Không đi đâu!

Diệp Hạo không cần nghĩ đã cự tuyệt.

- Mày có chuyện gì sao?

Chu Soái kinh ngạc hỏi.

Trước kia tiểu tử này còn tích cực mời mình chơi CF hơn ấy chứ, hiện tại như thế nào?

- Tao đi Tân Hoa Thư Điếm mua vài quyển sách làm tư liệu!

Qua cuộc thi lần này, Diệp Hạo ý thức được tích lũy bản thân còn chưa đủ, vấn đề khác không nói, chỉ nói đến thơ cổ môn Ngữ Văn thôi, hắn đã muốn chết rồi.

- Đệch, tiểu tử mi không đùa chứ?

Chu Soái nhìn hắn như nhìn quái vật vũ trụ.

- Đùa cái éo!

Nói xong, hắn nhanh chóng đạp xe đi.

Hai ngày này, Diệp Hạo đi hai chuyến đến tiệm vé số, điều này khiến tài phú trên người hắn đã tích đến con số 500 tệ.

Diệp Hạo dạo qua một vòng Tân Hoa Thư Điếm, tuyển hơn 20 quyển sách, rồi ra quầy thu ngân.

- Tổng cộng 632 tệ.

- Hả?

Diệp Hạo giật mình.

- 632:

- Để em trả lại mấy quyển!

Diệp Hạo lúng túng nói.

- Anh còn thiếu bao nhiêu?

Lúc này, một âm thanh êm tai vang lên sau lưng hắn.

- 122 tệ.

Nói xong, hắn mới kinh ngạc phát hiện người hỏi là cô nàng đẹp hơn hoa, Lý Thiên Thiên.

- Thiên Thiên, là em à?

- Em nãy giờ dạo qua trước mặt anh hai ba vòng rồi đó.

Lý Thiên Thiên giả vờ giận nói.

- Cái này —— chắc tại anh không để ý, hí hí!

Tâm thần hắn đều đặt vào đống sachs, nào rảnh đi nhìn mông với đít.

- 122 tệ đây!

Lý Thiên Thiên lấy tiền đưa cho Diệp Hạo.

Hắn nhận lấy rồi đưa cho nhân viên thu ngân, sau đó nhận một túi lớn, chứa đầy tư liệu.

- Để em giúp anh một tay.

Lý Thiên Thiên tiến lên một bước nói.

- Mấy chuyện nặng nhọc này để anh?

Diệp Hạo cười từ chối rồi nhanh chóng cầm cái túi.

- A.

Khuôn mặt hắn đột nhiên cứng lại, bởi vì hắn phát hiện, khí lực bản thân tựa hồ tăng lên không ít nha! 20 cuốn sách này chí ít cũng phải mười cân chứ chả chơi! Nhưng trong tay hắn lại nhẹ nhõm dị thường.

- Chắc cũng nhờ Thần Huyết nữa rồi!

Diệp Hạo lẩm bẩm.

- Thế nào?

Lý Thiên Thiên thấy Diệp Hạo giống như xảy ra chuyện gì, nhẹ giọng quan tâm.

- Không có việc gì!

Diệp Hạo vội trả lời.

Lý Thiên Thiên nghi ngờ nhìn hắn, sau đó đặt cuốn sách mình muốn mua lên quầy thu ngân tính tiền.

- Cao Đẳng Trùng Thứ.

Diệp Hạo nhìn thoáng qua quyển sách Lý Thiên Thiên mua, kinh dị hỏi.

- Em không phải mới học lớp mười một sao?

- Lớp mười một không thể mua những quyển sách thế này à?

Lý Thiên Thiên vừa trả tiền vừa cười nói.

- Có phải có chút sớm không?

- Người ta giờ mới học lớp mười đã có ý định hết rồi ông ơi nói chi lớp mười một mười hai, chuẩn bị sớm một chút không hại ai mà!

Lý Thiên Thiên cười khẽ đáp lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận