Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 823: Trộm lấy tạo hóa

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên Tập: Hám Thiên Tà Thần

-----------------------------

- Không biết?

Diệp Hạo kinh ngạc hỏi lại.

- Trong những đối tượng mà chúng ta trọng điểm chú ý không có vị này.

Hoàng Phủ Kiếm trầm giọng đáp.

Kỳ thật có rất nhiều thiếu nữ đến muốn thử vận may.

Hoàng Phủ Kiếm chú ý chỉ là một số nữ tử của các Thế Gia cùng Thế Lực.

Động tác của thiếu nữ kia làm những thiếu nữ khác chú ý.

- Dã nha đầu này từ đâu đến đây không biết?

- Mặc y phục rách rướ, mà cũng tới tham gia a?

- Chính phải chính phải, bẩn chết ta.

Một số thiếu nữ đang đàm luận, thần sắc của Mục Vinh Yến lại cực kỳ ngưng trọng.

Ngọc Tiên 18 Chuyển trở lên ai mà không có danh tiếng.

Bản năng của Mục Vinh Yến cảm thấy cô gái này không đơn giản.

Ngay khi thời gian còn có nửa nén hương thiếu nữ bản thỉu kia đã đi đến đỉnh Phi Lai Phong.

Lúc nàng nhìn thấy Diệp Hạo hưng phấn mà nắm chặt nắm đấm nói.

- Ta là người đầu tiên đến nơi này.

- Có thể nói cho ta tại sao ngươi lại ăn mặc như vậy không?

- Bởi vì ta là tội nhân.

- Tội nhân?

Diệp Hạo khẽ giật mình nói.

- Vâng, tội nhân.

- Phạm phải tội gì?

- Tin đồn bộ tộc ta chọc giận trời xanh, trời xanh hạ xuống trừng phạt rằng người trong tộc không ai sống đến trăm tuổi.

- Ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi rồi?

- 99 tuổi.

- Nói cách khác năm sau ngươi sẽ phải chết.

- Vâng.

- Ngươi còn không có nói cho ta tại sao ngươi lại có bộ dáng như vậy?

- Ta lúc nào cũng có cái bộ dáng này a.

- Nhà ngươi ở đâu?

- Thương Man Sơn.

- Ngươi làm bạn cùng Yêu Thú?

Diệp Hạo biết rõ Thương Man Sơn là Thế Giới của Yêu Tộc, trong đó có không ít Thượng Cổ Yêu Tộc.

- Vâng.

Nghe được như thế, Diệp Hạo tựa hồ hiểu thiếu nữ này tại sao lại có bộ dáng như vậy.

- Tại sao ta lại muốn đến làm thị nữ của ta?

- Trước khi mẹ ta chết có nói với ta muốn sống sót phải tìm một người có tạo hóa to lớn để che chở, nửa tháng trước ta nghe được tin tức ngươi muốn chọn lựa thị nữ ở Đông Vực, ta muốn đến thử một lần.

- Vậy ngươi hiện tại cảm thấy ta có thể che chở ngươi hay không?

- Không biết.

- Nếu ta đoán không sai, bộ tộc này của các ngươi từng được người có tạo hóa ngập trời che chở qua?

Diệp Hạo chắp hai tay sau lưng bình tĩnh hỏi.

- Vâng.

- Kết quả như thế nào?

- Kết quả vẫn không thể nào che chở được.

- Ta hỏi…người nào che chở tộc của ngươi?

Thiếu nữ rũ đầu xuống.

Nhìn thấy cảnh này Hoàng Phủ Kiếm trầm giọng hỏi.

- Có người nào từng che chở cho tộc của ngươi?

- Đông Lâm Tiên Tôn.

Nghe được như thế trong lòng Hoàng Phủ Kiếm run lên.

Đông Lâm Tiên Tôn, 800 trước đã là Tiên Tôn, nhanh chóng quật khởi, cũng nhanh chóng biến mất.

Rất nhiều người đều đang suy đoán nguyên nhân Đông Lâm Tiên Tôn vẫn lạc.

Hiện tại xem ra hơn phân nửa do che chở Nhất Tộc của thiếu nữ này mà bị bất trắc.

- Còn có ai nữa?

- Luân Chuyển Vương.

Thiếu nữ khẽ cắn bờ môi nói ra một cái tên.

- Luân Chuyển Vương?

Hai con ngươi Hoàng Phủ Kiếm co rụt lại.

- Tiên Vương sao?

- Vâng.

Thiếu nữ gật đầu.

- Mời ngươi rời đi Đông Tiên Điện của ta, lập tức.

Hoàng Phủ Kiếm nghe được Tiên Vương tồn tại đều bị bất trắc lúc này biến sắc.

Diệp Hạo đưa tay ngăn trở Hoàng Phủ Kiếm.

Bởi vì Diệp Hạo nghe được tiếng nói của Huyền Hoàng Chung.

- Ngươi nói chủ nhân của ngươi là Luân Chuyển Vương?

Diệp Hạo truyền âm hỏi.

- Không sai.

- Ngươi cảm thấy Luân Chuyển Vương vì che chở cái này tộc nhân trong tộc của thiếu nữ này mà bị bất trắc.

- Không có khả năng.

- Tại sao khẳng định như thế?

- Tiên Vương vạn kiếp bất xâm, thọ cùng thiên tề, dù thiếu nữ này gặp phải trớ chú có mạnh hơn, cũng không có khả năng ảnh hưởng đến Bản Tôn Tiên Vương.

- Trớ chú.

- Ta hiện tại nghĩ đến một nữ tử, nữ tử kia năm đó theo chủ nhân ta, đến ngày nữ tử kia trăm tuổi thì thiên uy cuồn cuộn, mây đen áp đỉnh, vạn lôi hoành hành, phảng phất như Diệt Thế, bất quá sau khi chủ nhân ta đứng trước nữ tử kia, vô tận thiên uy không qua bao lâu đã tiêu tán.

- Nói như vậy trớ chú này là Thiên Địa trớ chú? Tổ tiên của bọn họ đến cùng làm cái gì?

- Tổ tiên của họ trộm lấy Thiên Địa Tạo Hóa.

- Cái gì? Thiên Địa Tạo Hóa còn có thể trộm?

- Tổ tiên của nàng kinh tài tuyệt diễm trộm lấy rất nhiều Thiên Địa Tạo Hóa, bất quá sau khi vị kia vẫn lạc, những Thiên Địa Tạo Hóa kia lại chưa tiêu mất, mà lại tuyền thừa xuống nhiều đời thông qua Huyết Mạch, đây cũng là lý do tại sao Thiên Đạo sẽ không ngừng mà tìm đến bọn họ.

- Dựa theo ngươi nói chẳng phải nữ tử này cũng thừa kế toàn bộ tạo hóa mà tổ tiên nàng đã trộm?

- Nếu tộc này chỉ còn một mình nàng, như vậy nàng sẽ thừa kế toàn bộ tạo hóa.

Diệp Hạo trầm ngâm nhìn một chút hỏi thiếu nữ kia.

- Tộc này của các ngươi còn có mấy người?

- Chỉ còn một mình ta.

Thiếu nữ trả lời.

- Ta nhận ngươi.

Diệp Hạo chậm rãi nói ra dưới ánh mắt chờ mong của thiếu nữ kia.

- Không thể.

Hoàng Phủ Kiếm nhăn mặt phản đối.

- Trong lòng ta hiểu rõ.

Diệp Hạo nhìn Hoàng Phủ Kiếm một cái, trầm giọng nói.

Nghe được Diệp Hạo nói vậy, Hoàng Phủ Kiếm cũng không nói thêm cái gì.

- Đa tạ Công Tử.

Thiếu nữ nói đến nơi này nghĩ đến một việc.

- Nhưng có một việc ta phải nói trước với Công Tử.

- Nói.

- Công Tử đưa ra bất kỳ yêu cầu gì Độc Nhi đều sẽ thỏa mãn, duy chỉ có hoan lạc gường chiếu, Độc Nhi không thể nhận lời.

Chu Độc Nhi nói ra câu nói này sau đó mang một mặt khẩn trương.

- Nha đầu ngươi, cũng không nhìn ngươi bộ dáng gì? Thật coi Công Tử có thể để ý ngươi hay sao?

Lúc này một nữ tử vừa leo lên sơn phong cười lạnh nói.

Thiếu nữ này ghen ghét Chu Độc Nhi người đầu tiên leo lên sơn phong, hiện tại nghe được Chu Độc Nhi câu này như thế nào có thể nhịn được?

- Tướng mạo của Độc Nhi còn trên ngươi đây.

Diệp Hạo nói đến nơi này đánh ra một cái Thanh Thủy Quyết, Thanh Thủy Quyết rất nhanh rửa sạch sẽ dơ bẩn trên người Chu Độc Nhi, mà lúc này hiện ra trước mắt đám người là một thiếu nữ hơi gầy gò nhưng lại cực kì xinh đẹp.

Lông mày, khóe môi, mũi ngọc tinh xảo, phảng phất như tạo ra từ ngọc thạch, không chỗ nào không toát ra mỹ cảm.

Thiếu nữ kia nhìn thấy bộ dáng của Chu Độc Nhi, không khỏi kinh trụ.

Diệp Hạo nói không sai.

Tướng mạo của Chu Độc Nhi xác thực còn muốn cao hơn nàng.

- Ngươi là Thiên Chi Kiêu Nữ của Khổng gia Khổng Dĩnh Nhi a?

Ánh mắt của Diệp Hạo lúc này nhìn về phía một nữ tử mặc bạch y, nàng là người thứ hai leo lên Phi Lai Phong.

Bạch y tung bay, phảng phất Kinh Hồng.

Không trang điểm son phấn, khuynh quốc khuynh thành.

- Dĩnh Nhi bái kiến Diệp Công Tử.

Khổng Dĩnh Nhi rất có lễ nghĩa hướng Diệp Hạo hành lễ.

- Ngươi biết rõ làm thị nữ của ta mang ý nghĩa gì không?

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Khổng Dĩnh Nhi nói.

- Mang ý nghĩa về sau ngươi không thể có khái niệm về Gia tộc nữa, mà trọng tâm ngươi chỉ có ta, ta nói như vậy ngươi rõ chưa?

- Đã hiểu.

Khổng Dĩnh Nhi nhẹ nhàng nhẹ gật đầu đáp.

- Về sau Khổng Dĩnh Nhi ta và Khổng gia không còn một chút quan hệ nào nữa.

- Đứng sau lưng ta đi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

Khổng Dĩnh Nhi đứng dậy cung kính đứng sau lưng Diệp Hạo.

Kỳ thật trước đó Diệp Hạo không chuẩn bị thu thị nữ, bất quá sau khi thấy Khổng Dĩnh Nhi, hắn bắt đầu cải biến tâm tư.

Bạn cần đăng nhập để bình luận