Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 833: Chiến trường thượng cổ

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên Tập: Hám Thiên Tà Thần

-----------------------------

- Tất cả tài nguyên ngươi cần có thể tìm Lâm Cảnh.

Diệp Hạo nói đến đây thì phong ấn mười đạo Công Đức Chi Quang vào người Khổng Dĩnh Nhi:

- Mười đạo Công Đức Chi Quang này đủ cho người đột phá đến ba mươi chuyển.

- Công tử, ngươi muốn rời đi sao?

Không biết tại sao, Khổng Dĩnh Nhi cảm thấy Diệp Hạo giống như đang giao phó hậu sự.

- Ta muốn đi đến Chiến Trường Thượng Cổ, không biết đến khi nào mới có thể trở về.

Diệp Hạo nói đến đây, tiếp tục nói:

- Không lâu nữa, Vương Vĩnh Thiên, Vương Vĩnh Căn, Vương Vĩnh Thâm bảy cường giả Tiên Chủ Cảnh sẽ đến đây, bọn họ sẽ nghe ngươi điều khiển.

Diệp Hạo dặn dò Khổng Dĩnh Nhi thêm một chút sự tình rồi đi ra khỏi phòng.

Nữa ngày sau, Diệp Hạo trước mắt rất nhiều tu sĩ rời khỏi Thành Kim Dương cùng Thôn Thiên Mãng.

- Thế nào?

Thôn Thiên Mãng còn không biết chuyện gì xảy ra.

- Ngươi đi đi.

Diệp Hạo nhìn Thôn Thiên Mãng nói.

- Hả?

- Ước định của ngươi và ta không cần tiếp tục nữa, bây giờ ngươi có thể đi làm chuyện ngươi muốn làm.

Diệp Hạo nói.

- Chuyện gì xảy ra?

- Ta muốn đi đến một Chiến Trường Thượng Cổ.

- Rất nguy hiểm hả?

- Luân Chuyển Vương cũng bị giam cầm bên trong.

- Vậy sao ngươi còn đi?

- Ta có lý do không thể không đi.

- Nhưng ngươi nên biết mang theo ta đi cùng tỉ lệ sống sót sẽ cao hơn.

- Ngươi mà cái này không có bao nhiêu ý tứ.

Diệp Hạo lắc đầu cự tuyệt.

- Ta biết rõ ngươi còn có việc chưa làm xong, đi đi.

Thôn Thiên Mãng thật sâu nhìn Diệp Hạo một cái rồi xoay người rời đi.

Sau khi Thôn Thiên Mãng đi, trong tay Diệp Hạo xuất hiện Truyền Tống Ngọc Phù do Huyền Hoàng Chung đưa

Diệp Hạo chần chờ một chút rồi dứt khoát bóp nát nó

Nháy mắt sau, Diệp Hạo cảm thấy một lực hút to lớn, trước lực hút này, hắn hấy bản thân nhỏ yếu như một con kiến hôi.

Không biết bị truyền tống bao lâu, trước mặt Diệp Hạo đột nhiên xuất hiện một đường ánh rạng đông, sau một khắc, không gian trước mắt hắn nứt ra, sau đó, hắn bị rơi xuống dưới.

Trong mắt Diệp Hạo lộ ra vẻ chấn kinh.

Bởi vì, hắn pháp hiện pháp lực của bản thân bị một lực lượng vô hình phong ấn.

Nhưng mà tu vi Nhục Thân vẫn còn.

Vì vậy hắn cũng không lo lắng bị ngã chết.

Lúc này, Diệp Hạo nhìn bốn phía xung quanh, lần này, hắn không khỏi kinh trụ.

Thi thể rải khắn núi đồi.

Nhưng thi thể này có cái đạt đến vạn trượng, có nặng như vạn tấn, lít nha lít nhít, liếc nhìn lại vô cùng cô tận.

- Chiến Trường Thượng Cổ đây hả?

Hai tay Diệp Hạo chạm đến một bộ hài cốt yêu thú, bộ hài cốt kia không một tiếng động tan biến thành bụi.

Lúc này, Diệp Hạo ý thức được, yêu thú này có lẽ đã chết từ rất lâu rồi.

Diệp Hạo ở đó dạo một vòng sau đó đi về nơi xa.

Tốc độ của hắn rất nhanh nhưng khi đã đi hơn một canh giờ vẫn không đi đến cuối cùng, nhưng mà thi thể yêu thứ cũng đang dần dần giảm bớt, lúc này, Diệp Hạo ý thức bản thân sắp đi ra khỏi chiến trường.

Tại sao nơi này không có bất kỳ nguy hiểm nào?

Diệp Hạo cứ như vậy đi nửa canh giờ nữa cuối cùng không còn nhìn thấy một yêu thú nào. Lúc này, Diệp Hạo phát hiện Pháp Lực của bản thân vẫn không có khôi phục, chẳng lẽ cả không gian này đệ bị lực lượng vô hình giam cầm pháp lực hay sao?

Diệp Hạo không tin tà, vẫn theo một phương hướng đi thêm một ngày một đêm nữa, nhưng lúc này pháp lực bản thân vẫn không khôi phục.

Hắn nghỉ ngơi một chút rồi quyết định quay ngược trở lại.

Diệp Hạo mơ hồ cảm thây muốn rời khỏi nơi này phải quay lại bên trong Chiến Trường Thượng Cổ.

Diệp Hạo chọn một phương hướng khác để quay lại, cứ đi đến, ánh mắt hắn biến ngưng trọng lên. Bởi vì, hắn phát hiện những yêu thú phía trước không giống như trước kia chạm một cái sẽ biến thành bụi.

Tiếp tục đi nữa cảnh giờ, Diệp Hạo bị cảnh phía trước làm rung động.

Thân ảnh oai hùng anh phát đứng sừng sững giữa thiên địa, dù chết nhiều năm nhưng nhục thân vận không tổn hại chút nào.

- Luân Chuyển Vương, đây chính là người hữu duyên mà ngươi nói đến hả?

Khi Diệp Hạo đang đánh giá ba nhục thân này thì một giọng nói băng lãnh phá vỡ phiến thiên địa vang lên.

Trong mắt Diệp Hạo hoảng sợ.

Chẳng lẽ ba Tiên Vương này vẫn chưa chết?

- Ba người chúng ta đã sớm chết rồi.

Đúng lúc này, một thân ảnh hư huyễn xuất hiện cách Diệp Hạo không xa:

- Tự giới thiệu một chút, ta gọi Luân Chuyển Vương.

- Chủ nhân của Huyền Hoàng Chung?

- Không sai.

- Còn hai vị này?

Diệp Hạo chỉ hai người còn lại hỏi.

- Vị này là Cự Lộc Vương.

Luân Chuyển Vương chỉ một thân ảnh có hai sừng trên đầu nói.

Diệp Hạo biết rõ vị này là Tiên Vương Yêu Tộc.

- Năm đó, vị này là cao thủ đệ nhất Yêu Tộc Tiên Vương.

Luân Chuyển Vương chỉ một thân ảnh uy thế mạnh hơn nói.

Nhưng thân ảnh này đều có hình người nên không nhìn thấu bản tôn của hắn.

Cao thủ đệ nhất?

Bốn chữ này khá nặng nha.

Diệp Hạo đoán vị này ít nhất cũng đến Tiên Vương Đỉnh Phong.

- Ba vị tiền bối như thế nào vẫn lạc?

Diệp Hạo nhìn xung quanh bốn phía nói:

- Ta không nhìn thấy bất kỳ nguy hiểm nào mà?

- Sở dĩ ngươi không nhìn thấy nguy hiểm bởi vì nguy hiểm đều bị phong ấn phía dưới chúng ta hết rồi.

Luân Chuyển Vương chỉ dưới chân nói.

- Phía dưới?

- Thời kỳ Thượng Cổ xuất hiện một tên Huyết ma làm hại bốn phương, cuối cùng, Huyết Ma này đánh chú ý đến một Tiên Vương, nhưng không ai ngờ Tiên Vương này lại bị Huyết Ma đánh chết.

Luân Chuyển Vương trầm giọng nói:

- Sau khi thôn phệ Tiên Vương này, Huyết Ma càng trở nên cường đại, cũng may, Cấm Tiên Vương kịp thời xuất hiện ra tay phong ấn Huyết Ma ở đây.

- Nhưng mà chỉ phong ấn ở đây.

- Huyết Ma giết không chết hả?

- Rất khó giết chết.

- Còn Cự Lộc Vương thì có chuyện gì xảy ra?

Cấm Tiên Vương phong ấn Huyết Ma ở đây sau đó rời đi, nhưng không ngờ Huyết Ma lại phá vỡ phong ấn, hắn thôn phệ toàn bộ yêu thú trong khu vực trăm vạn dặm quanh đây. Lúc này, Huyết Ma càng cường đại hơn trước đó.

- Cấm Tiên Vương bất đắc dĩ đành phái dùng huyết nhục bản thân cưỡng ép trấn áp Huyết Ma.

- Theo thời gian dần trôi qua, phong ấn ngày càng yếu đi, khi Huyết Ma sắp phá vỡ phong ấn thì Cự Lộc Vương đi đến nơi này.

Luân Chuyển Vương nói tiếp:

- Còn ta chính là người thứ ba đến đây.

- Ta muốn hỏi có phải Huyết Ma lại sắp phá vỡ phong ấn hay không?

- Không sai.

Luân Chuyển Vương nhẹ gật đầu đáp.

- Không phải tiền bối đinh để ta dùng huyết nhục trấn áp nơi này đấy chứ?

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Lúc này, Cự Lộc Vương nói:

- Ngươi muốn trấn áp cũng phải có tư cách này a.

Cự Lộc Vương trào phúng Diệp Hạo, hắn không mảy may để Diệp Hạo trong lòng.

Diệp Hạo không giống như Cự Lộc Vương và Luân Chuyển Vương, nói hi sinh thì hi sinh bản thân.

- Ta cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.

Luân Chuyển Vương gật đầu nói.

- Tiền bối, người có thể cho ta một chút huyết dịch không?

Diệp Hạo hỏi.

- Ngươi muốn làm gì?

Luân Chuyển Vương hiếu kỳ.

- Ta chuẩn bị cô đọng nhục thân a.

Diệp Hạo trả lời.

- Ngươi hiện tại đạt đến ba mươi hai chuyển hả?

Luân Chuyển Vương dừng lại:

- Cũng không đúng, nếu như vậy thì ngươi chỉ cần một giọt đủ rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận