Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 850: Đệ Tử Thượng Thanh Cung

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên Tập: Hám Thiên Tà Thần

-----------------------------

Ngọc Tiên 20 Chuyển là một cửa ải.

Không phải ai cũng có thể đột phá.

Bởi vì chỉ cần đột phá sẽ có thể tượng trưng cho một vị Tiên Tôn tương lai.

Bất quá dù Phương Nhất Phẩm may mắn đột phá đến 27 Chuyển thì bản thân cũng không phải không có sức đánh một trận.

Nhưng Phương Nhất Phẩm lại đang thể hiện ra thực lực của 28 Chuyển làm hắn không còn ý nghĩ này nữa.

Đánh cái gì nữa a?

Nếu xuất thủ chỉ có tìm chết.

- Xuất thủ đi.

Phương Nhất Phẩm hài hước nhìn Phương Lỗi nói.

- Ta chờ đây.

Trên mặt Phương Lỗi lóe lên vẻ căm phẫn, cuối cùng vẫn quay người nhảy xuống Lôi Đài.

Phương Lỗi biết rõ bản thân không xuất thủ chỉ mất đi mặt mũi nhưng nếu xuất thủ thì sẽ bị Phương Nhất Phẩm hành hạ một phen.

Nhìn thấy Phương Lỗi khuất phục trước uy thế của mình Phương Nhất Phẩm nhàn nhạt mỉm cười.

- Mời tuyên bố kết quả a.

Đúng lúc này tiếng nói của Diệp Hạo vang lên giữa không trung.

Phương Nhất Phẩm giật mình.

Chu Bất Đồng giật mình.

Chu Khả Khả giật mình.

Toàn trường đều ngơ ngác.

Diệp Hạo nói cái gì?

Mời tuyên bố kết quả?

- Ngươi nói cái gì?

Chu Bất Đồng nhìn Diệp Hạo nói.

- Phương Lỗi tự mình đi xuống Lôi Đài chẳng lẽ không phải ta thắng sao?

Diệp Hạo bình tĩnh nhìn Chu Bất Đồng nói.

Chu Bất Đồng há hốc miệng không biết nói gì.

- Ngươi tử nhà quê mới lên tỉnh à?

Phương Nhất Phẩm chỉ Diệp Hạo nói.

- Ngươi nói ta nhà quê?

Diệp Hạo nhìn Phương Nhất Phẩm nói.

- Ta nói.

Phương Nhất Phẩm chưa kịp nói ra chữ ngươi thì Diệp Hạo đã quỷ dị xuất hiện trước mặt hắn, con ngươi Phương Nhất Phẩm co lại liền tung một quyền về phía trái tim của Diệp Hạo, nhưng ngay khi nắm đấm đi được nửa đường thì liền bị bàn tay của Diệp Hạo bắt được.

Sắc mặt của Phương Nhất Phẩm hoàn toàn thay đổi.

Bởi vì khi bàn tay của Diệp Hạo bắt lấy nắm đấm của hắn thì xương tay của hắn lập tức bị bóp gãy.

Phương Nhất Phẩm bị đau lập tức đá một cước vào đầu gối của Diệp Hạo, thế nhưng cước chân vừa đi được nửa đường thì đã bị mũi chân của Diệp Hạo cản lại.

Răng rắc!

Xương đầu gối của Phương Nhất Phẩm lập tức bị phá hủy, Phương Nhất Phẩm phải quỳ một gối trước mặt Diệp Hạo.

Toàn trường xôn xao.

Không ai nghĩ Ngọc Tiên 28 Chuyển như Phương Nhất Phẩm lại không chịu nổi một kích trước mặt Diệp Hạo.

Chu Khả Khả nhìn thấy cảnh này thì sắc mặc hoàn toàn thay đổi.

Nàng rốt cục hiểu tại sao Diệp Hạo lại không quan tâm đám người này.

Bởi vì tu vi của Diệp Hạo ít nhất 30 Chuyển trở lên.

Nếu không có thực lực này làm sao dễ dàng nghiền ép Phương Nhất Phẩm được?

Mà lúc này Diệp Hạo nắm tóc của Phương Nhất Phẩm thần sắc bình tĩnh nói.

- Vừa rồi ngươi nói ai nhà quê?

Phương Nhất Phẩm nhìn Diệp Hạo với ánh mắt tràn đầy kinh hãi nói.

- Ngươi là ai?

- Ngươi mới vừa nói ai nhà quê?

Nói tới đây, Diệp Hạo dùng sức kéo dứt một nắm tóc lớn của Phương Nhất Phẩm xuống.

Máu tươi tức khắc từ da đầu chảy xuống phủ đầy cả mặt Phương Nhất Phẩm.

- Ngươi.

- Còn không nói?

Diệp Hạo lúc này dời bàn tay về phía xương bả vai của Phương Nhất Phẩm.

- Nói - - ta nói - - ta nói.

Phương Nhất Phẩm biết nếu mình chần chừ thêm chút nữa, tên Diệp Hạo này sẽ bóp nát xương bả vai của hắn.

- Ta là nhà quê, ta là nhà quê, vừa rồi ta tự nói bản thân mình a.

- Nói sớm như vậy không phải xong việc sao?

Trên mặt Diệp Hạo lộ vẻ tiếu dung, tiếp đó quay người nhìn xuống đám người dưới chiến đài nói.

- Còn có ai muốn khiêu chiến thì có thể đứng ra, dù các ngươi cùng lên một lúc cũng không sao.

18 tên Tu Sĩ còn lại ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta nhưng không một ai dám lên.

Bất quá thanh niên đứng bên người Chu Vô Miên lại không như vậy.

Thanh niên này rất hứng thú nhìn Diệp Hạo.

- Có nắm chắc không?

- Không có bao nhiêu nắm chắc.

- Ngươi cũng không nắm chắc?

Chu Vô Miên cả kinh nói.

Chu Vô Miên biết rõ thân phận của người thanh niên này.

- Bất quá, thử xem mới biết.

Thanh niên này nói đến đây, thân ảnh vặn vẹo biến mất tại chỗ.

Mà khi thanh niên này xuất hiện Diệp Hạo như có nhận thấy, thần sắc Diệp Hạo lạnh lùng quay về phía sau tung một quyền, mà khi Diệp Hạo đánh tới thì một nắm đấm cũng oanh ra đối chọi.

Lúc nắm đấm của hai người đụng nhau, thanh niên đang ẩn trong bóng tối kia kêu lên một tiếng lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Hắn nghiêm túc nhìn Diệp Hạo nói.

- Thượng Thanh Vực từ khi nào có người như ngươi vậy?

- Thượng Thanh Vực khi nào xuất hiện người như ta không quan trọng, quan trọng là ngươi mang mặt nạ là đang xem thường ta!

Nói đến đây, thân hình Diệp Hạo như một luồng điện phóng về phía thanh niên kia

Tốc độ của Diệp Hạo thật sự quá nhanh.

Nhanh đến mức thanh niên kia chỉ kịp nhìn thấy một đạo tàn ảnh.

Kinh nghiệm chiến đấu phong phú giúp hắn nhanh chóng khóa chặt thân ảnh của Diệp Hạo sau đó oanh ra một quyền, nhưng ngay khi đó, thanh niên lại nghe một tiếng xoẹt giống như vừa có thứ gì bị xé rách, đợi đến khi hắn kịp phản ứng thì hoảng sợ nhìn thấy Diệp Hạo đang đứng ở phía xa.

Trong tay Diệp Hạo còn cầm một cái mặt nạ bằng da.

- Nữ?

- Người mà Chu Vô Miên mời đến lại là nữ?

Chờ chút, ta thấy thiếu nữ này có chút quen thuộc?

- Trời ạ, đây không phải Liễu Yên Nhiên của Thượng Thanh Cung sao?

- Liễu Yên Nhiên có tu vi Ngọc Tiên 32 Chuyển nha.

- Liễu Yên Nhiên cũng không phải đối thủ của Diệp Hạo? Cái này - - cái này - - không thể tưởng tượng nổi rồi!

- Liễu Yên Nhiên là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi ở Thượng Thanh Vực a.

Sau khi Diệp Hạo gỡ mặt nạ trên người Liễu Yên Nhiên xuống, thân hình của nàng cũng phát sinh biến hóa.

Chỗ nên lồi liền lồi lên, chỗ nên lõm liền lõm xuống.

Thân thể thướt tha, nhìn thấy mà yêu.

Vưu vật!

Lần đầu nhìn thấy Liễu Yên Nhiên trong đầu Diệp Hạo hiện lên hai chữ.

- Đưa ta.

Liễu Yên Nhiên trừng mắt nhìn Diệp Hạo nói.

- Ngươi như thế rất đẹp, tại sao phải giả nam?

Diệp Hạo vừa nói vừa thu chiếc mặc nạ bằng da vào.

- Ta giả nam còn không phải vì ngươi?

Liễu Yên Nhiên nói ra câu này thì ánh mắt Diệp Hạo liền trở nên quái dị.

- Hình như ta không quen biết ngươi a?

- Ngươi không quen biết ta, nhưng ngươi cũng nên biết Tống Phúc chứ?

Liễu Yên Nhiên lạnh lùng nói.

- Không quen biết.

Diệp Hạo lắc lắc đầu.

- Ngươi còn dám nói không quen biết?

Liễu Yên Nhiên tức giận nói.

- Một tháng trước ngươi ở Hỏa Diễm Sơn giết Đệ Tử Chân Truyền của Thượng Thanh Cung ta, nhanh như vậy đã quên sao?

Nghe được Liễu Yên Nhiên nhắc tới Hỏa Diễm Sơn Diệp Hạo tức khắc nghĩ tới cái gì.

- Ngươi không nói sớm, ta giờ mới biết gia hỏa kia có tên Tống Phúc đấy.

- Nói như vậy thì ngươi thừa nhận?

- Đúng vậy a.

- Vậy ngươi đi với ta một chuyến?

- Đi đâu?

- Thượng Thanh Cung.

Con mắt Diệp Hạo tức khắc híp lại.

- Làm sao, muốn thẩm phán ta à?

- Ngươi giết Đệ Tử Chân Truyền của Thượng Thanh Cung, chẳng lẽ không có một lời giải thích nào sao?

Liễu Yên Nhiên nhìn chằm chằm Diệp Hạo nói ra từng chữ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận