Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 851: Thiên Lôi Châu

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên Tập: Hám Thiên Tà Thần

-----------------------------

Việc Tống Phúc bị chém giết ở Hỏa Diễm Sơn đã kinh động đến toàn bộ Thượng Thanh Cung.

Bất quá cân nhắc đến việc Tống Phúc chết trong tay của thế hệ tuổi trẻ nên Tông Môn quyết định cử một Đệ Tử Chân Truyền cường đại, Liễu Yên Nhiên cùng Tống Phúc có chút quan hệ nên xung phong nhận việc. Bất quá Liễu Yên Nhiên lại không muốn mọi người chú ý nên cố tình mang mặt nạ.

Vì vậy Diệp Thịnh, Liễu Yên Nhiên, Lạc Sương ba người vội vã chạy đến Hỏa Diễm Sơn.

Sau khi đến Hỏa Diễm Sơn ba người lại gặp được sư đồ đệ nhất Đan Sư Hướng Sơn Dụ, đoàn người kết bạn cùng hướng về Chu gia mà Chu gia tranh tài còn chưa bắt đầu, ngay khi Diệp Thịnh định trực tiếp xông vào Chu gia đòi người thì lại đụng phải một Đệ Tử Chân Truyền của Thượng Thanh Cung.

Thân phận của Đệ Tử Chân Truyền này cũng không đơn giản.

Tu vi của hắn đạt đến Ngọc Tiên 28 Chuyển, Liễu Yên Nhiên lại muốn nhìn xem Diệp Hạo một chút, thuận tiện nghe ngóng tình huống của Diệp Hạo.

Tên Đệ Tử kia làm sao không đáp ứng, Chu Vô Miên càng không thể không đáp ứng.

Nhưng Liễu Yên Nhiên lại kinh ngạc ở trong Phế Mạch nàng lại không nhìn được thân ảnh của Diệp Hạo.

Mà hiện tại giao thủ Liễu Yên Nhiên mới phát hiện thực lực của Diệp Hạo còn trên cả mình.

- Thượng Thanh Cung của ngươi nên cho ta một cái giải thích hợp lí mới đúng?

Diệp Hạo cười lạnh nói.

- Ngươi có ý gì?

Liễu Yên Nhiên cau mày nói.

Không thể không nói dù mỹ nữ nhíu mày cũng làm cho người ta cảm thấy đẹp.

- Tên Tống Phúc kia ở Hỏa Diễm Sơn muốn cướp giết ta không nói, còn lăng nhục bằng hữu của ta.

Diệp Hạo nhìn Liễu Yên Nhiên nói.

- Nếu Thượng Thanh Cung các ngươi không cho ta một lời giải thích, ngươi nghĩ ta sẽ bỏ qua cho các ngươi à?

- Ngươi nói cái gì?

Đúng lúc này một tiếng nói giận dữ phát ra từ không trung, Đường Chủ Chấp Pháp Đường Diệp Thịnh của Thượng Thanh Cung hiện thân.

- Ta nghĩ ta đã nói rõ ràng.

Diệp Hạo nhìn chằm chằm Diệp Thịnh thản nhiên nói.

- Làm sao, muốn ỷ vào tu vi lấy mạnh hiếp yếu sao?

- Ngươi.

Nếu trước đây, Diệp Thịnh sẽ không chút do dự mà xuất thủ, nhưng hiện tại hắn lại không dám làm như thế.

Diệp Hạo khẳng định có tu vi 32 Chuyển trở lên.

Dạng này tồn tại có ai lại đơn giản.

Dù có đánh chết Diệp Thịnh cũng không tin phía sau Diệp Hạo không có Thế Lực nào.

Nếu động tới Diệp Hạo thì khó tránh khỏi hai Tông sẽ khai chiến.

Đây là điều tất yếu xảy ra.

Nếu không tin thì Chu gia giết Liễu Yên Nhiên thử xem?

Lúc này Diệp Hạo nhìn về phía Lạc Sương đang đứng bên người Diệp Thịnh.

- Lạc Sương, ngươi thật dám dẫn người đến.

- Biểu Ca, huynh lại vô sỉ như thế?

Chu Khả Khả nhìn Lạc Sương bi phẫn quát lên.

- Diệp Hạo không phải đã bỏ qua cho huynh sao? Huynh lại gọi người của Tông Môn đến cướp giết Diệp Hạo? Huynh cướp giết Diệp Hạo đã đành, tại sao huynh còn muốn đưa muội cho Tống sư huynh giày vò?

- Biểu Ca?

Liễu Yên Nhiên híp mắt nhìn chằm chằm Lạc Sương nói.

- Vị này là Biểu Muội của ngươi?

Lạc Sương ấp úng không dám lên tiếng.

- Có phải Biểu Muội của ngươi hay không?

Liễu Yên Nhiên nghiêm nghị nói.

- Vâng.

- Những lời cô ấy nói lúc nãy có phải sự thật hay không?

- Không, không, không phải thật…

Lạc Sương sợ hãi phủ nhận.

Chuyện này sao có thể thừa nhận?

- Vậy ngươi có thể nói cho ta ngươi mang Tống Phúc đến Hỏa Diễm Sơn làm cái gì không?

Liễu Yên Nhiên nói đến đây tiếng nói mang theo vẻ mê hoặc.

- Chẳng lẽ ngươi mang Tống Phúc đi du sơn ngoạn thủy? Còn nữa vì sao Diệp Hạo vô duyên vô cớ lại giết Tống Phúc?

Mỗi lần Liễu Yên Nhiên nói ra một câu, sắc mặt của Lạc Sương lại trắng thêm một phần, cùng lúc đó vẻ thanh minh trong mắt của Lạc Sương cũng dần dần biến mất.

- Khi trong Gia Tộc Diệp Hạo nhục nhã ta trước mặt mọi người, ta biết mình sẽ không thể lấy được Biểu Muội nữa, tất nhiên nếu ta không lấy được thì cũng sẽ hủy đi để Diệp Hạo không lấy được.

Lạc Sương nói đến đây trong mắt hiện lên từng tia máu nói.

- Ta lấy Biểu Muội làm mồi nhử Tống Phúc xuất thủ, nhưng tên Tống Phúc ngu ngốc kia lại không phải đối thủ của Diệp Hạo.

Lạc Sương nói đến đây trong mắt Liễu Yên Nhiên liền lộ ra sát ý.

Lạc Sương bị sát ý này thức tỉnh.

Trong nháy mắt Lạc Sương ngu ngơ hỏi.

- Vừa rồi ta nói cái gì?

- Ngươi đem những lời không nên nói, nói toàn bộ rồi.

Diệp Hạo thản nhiên nói.

- Diệp Hạo, ta muốn giết ngươi.

Lạc Sương nghe được câu này thì tâm thần như sụp đổ, bởi vì hắn biết Tông Môn sẽ không bỏ qua cho mình.

Lạc Sương lập tức bổ nhào về phía trước thôi thúc Pháp Lực trong thể nội đến cực hạn, Chiến Kiếm trong tay lóe ra Kiếm Mang sáng chói chém về phía ngực của Diệp Hạo.

Giờ khắc này Lạc Sương cảm thấy kiếm này của hắn là một kích mạnh nhất từ trước đến nay, nhìn thấy Chiến Kiếm trong tay càng lúc càng gần trái tim Diệp Hạo, ánh mắt Lạc Sương càng khát máu thêm, nhưng hắn không nghĩ đến khi Chiến Kiếm còn cách Diệp Hạo mười centimet đã bị một lực lượng vô hình ngăn cản.

Không đâm vào được.

Lạc Sương rên lên một tiếng mang theo vẻ tràn đầy không cam lòng.

- Lạc Sương, bóp nát Thiên Lôi Châu trong Túi Càn Khôn của ngươi.

Lúc này trong tai Lạc Sương vang lên một tiếng nói băng lãnh.

- Cái gì? Làm sao ngươi biết trong tay ta có một mai Thiên Lôi Châu?

Lạc Sương giật mình nói.

- Ngươi sẽ không khờ dại cảm thấy ngươi có thể tùy tiện nhặt được Thiên Lôi Châu mà Tiên Chủ cũng phải e ngại ở Hậu Hoa Viên chứ?

Tiếng nói kia lại vang lên.

- Là ngươi cho ta Thiên Lôi Châu?

- Ta không có tâm tư cùng ngươi nói nhảm, hiện tại chỉ cần ngươi bóp nát Thiên Lôi Châu, ta sẽ bỏ qua cho muội muội Lạc Ngọc của ngươi.

- Ngươi là ai? Tại sao ngươi biết muội muội của ta?

Sắc mặt Lạc Sương hoàn toàn thay đổi nói.

- Ta chỉ cho ngươi thời gian một cái hô hấp để cân nhắc.

Tiếng nói này lạnh lùng nói.

- Nếu đến lúc đó ngươi không bóp nát Thiên Lôi Châu, ta sẽ đưa muội muội của ngươi đến Di Hồng Viện.

- Đừng, ta sẽ làm.

Lạc Sương nói đến đây cắn răng móc ra Thiên Lôi Châu, hắn không do dự mà lập tức bóp nát.

Sau đó một cỗ năng lượng hủy thiên diệt địa tràn ngập từ Thiên Lôi Châu ra.

Nhìn thấy cảnh này Tu Sĩ toàn trường đều sợ hãi.

- Thiên Lôi Châu.

- Chạy mau.

- Mẹ nó, Lạc Sương điên rồi.

Diệp Thịnh kinh ngạc.

Không ai nghĩ trong tay Lạc Sương lại có Thiên Lôi Châu?

Mà lúc này Diệp Thịnh lại chú ý thấy Liễu Yên Nhiên đang đứng bên người Diệp Hạo.

- Không tốt, Yên Nhiên.

Liễu Yên Nhiên sợ đến choáng váng.

Nàng biết rõ uy lực của Thiên Lôi Châu.

Dù Tiên Chủ Cảnh cũng phải kiêng kị cỗ uy lực này.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc thì một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy vòng eo của nàng tiếp đó Liễu Yên Nhiên kinh hô một tiếng thì đã rơi vào bên trong không gian.

Ngay khi Liễu Yên Nhiên tiến vào bên trong không gian thì Thiên Lôi Châu liền bị dẫn bạo, oanh một tiếng toàn bộ mọi thứ trên Lôi Đài đều hóa thành hư vô, ngay khi cỗ năng lượng này tràn ngập về bốn phía thì cường giả của Chu gia vội vàng xuất thủ lập ra một cái kết giới, nếu không có trời mới biết Đệ Tử Chu gia sẽ vẫn lạc bao nhiêu người?

Đợi đến khi bụi bặm tan hết, đám người Diệp Thịnh mới vội nhìn về phía Lôi Đài.

Thủng trăm ngàn lỗ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận