Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 877: Thoái vị đi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team : Vạn Yên Chi Sào



---------------------------

Nữ tử kia há to miệng cuối cùng vẫn không dám nói gì rồi rời đi.

Bởi vì nàng chú ý thấy từ đầu đến cuối trên mặt Diệp Hạo không hề biểu hiện ra bất kì hứng thú gì với bản thân mình cả.

- Kỳ thật nữ tử này dáng dấp không tệ.

- Nhưng đã tàn hoa bại liễu.

Khổng Dĩnh Nhi nhìn xem Diệp Hạo nói.

Nếu Công Tử muốn, Dĩnh Nhi lúc nào cũng có thể.

- Tốt, vậy ngươi đêm nay đến phục vụ đi.

Diệp Hạo nhẹ gật đầu.

-A…

Khổng Dĩnh Nhi giật mình.

Nàng không ngờ Diệp Hạo thật muốn nàng phục vụ.

Bản thân chỉ thuận miệng một câu thôi mà.

Diệp Hạo cười cười rồi đến gần khuôn mặt Khổng Dĩnh Nhi, hô hấp cô nàng lập tức dồn dập lên, trong mắt càng là lộ ra chờ mong cùng khẩn trương. Diệp Hạo nâng cằm Khổng Dĩnh Nhi lên, hôn vào môi nàng một cái, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

- Rất thơm.

Khổng Dĩnh Nhi choáng váng cả người.

Nụ hôn đầu tiên của bản thân cứ như vậy mất đi hả?

Loại vị đạo kia diễn tả như thế nào đây?

Lưu luyến quên về;

Vẫn chưa thỏa mãn.

(Truyện được thực hiện bởi Hám Thiên Tà Thần - truyenyy.com)

. . .

Đông Tiên Điện!

Một nhân viên tình báo vội vả chạy vào Đông Tiên Điện đưa một mai Truyền Tấn Ngọc Phù giao cho Lệnh Hồ Tửu.

Lệnh Hồ Tửu nhìn thoáng qua nội dung bên trong Truyền Tấn Ngọc Phù, khuôn mặt lộ ra thần sắc khó tin.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Hoàng Phủ Kiếm trầm xuống, hỏi.

- Tuyết gia bị diệt.

Lệnh Hồ Tửu nói ra làm cho người khác kinh ngạc đến chết cũng không thôi, toàn bộ cao tầng của Đông Tiên Điện đều kinh sợ.

- Tuyết gia không phải có hai Tiên Tôn cường giả sao?

Đường Chủ Chấp Pháp Đường Âu Dương Huy trầm giọng hỏi.

- Tiên Tôn cường giả trong miệng ngươi trước mặt Diệp Hạo không đáng giá nhắc tới.

Lệnh Hồ Tửu khổ sở nói ra.

Lệnh Hồ Tửu sở dĩ sẽ lộ ra dạng thần sắc này bởi vì trước đây hắn đều bảo trì trầm mặc.

Lệnh Hồ Tửu chưa hề nói duy trì xuất binh, cũng không có phản đối xuất binh.

- Có ý tứ gì?

Sắc mặt Hoàng Phủ Kiếm đại biến.

- Mọi người tự nhìn xem hình ảnh truyền tới đi.

Lệnh Hồ Tửu nói xong bóp nát Ảnh Tượng Thạch bên trong Truyền Tống Ngọc Phù.

Ảnh Tượng Thạch phá toái, giữa không trung xuất hiện thân ảnh của Diệp Hạo.

Sau một khắc thân ảnh của Diệp Hạo thần kỳ xuất hiện trước mặt Tuyết Liên Chiến, chợt bọn họ thấy Hộ Sơn Đại Trận của Tuyết gia nháy mắt sụp đổ.

- Làm sao có thể?

- Hộ Sơn Đại Trận của Tuyết gia dù Tiên Tôn cường giả cũng không thể nói phá là phá mà?

- Diệp Hạo cưỡng ép xé rách toàn bộ Hộ Sơn Đại Trận của Tuyết gia.

Ngay khi cao tầng Đông Tiên Điện cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bọn họ thấy được Diệp Hạo một chưởng đã đánh trọng thương cường giả Tiên Tôn cấp Liệt Vân Báo.

Lúc nhìn thấy một màn này trái tim bọn họ đều chậm nửa nhịp.

- Liệt Vân Báo Tiên Tôn cấp không đỡ nổi một chiêu.

- Diệp Hạo sao làm được thế?

- Người nào nói cho ta Diệp Hạo trong 10 năm thời gian tu vi không tiến thêm đây?

Diệp Hạo rõ ràng đã có chiến lực của Tiên Tôn Trung đến Cao Giai.

- Ta rốt cục hiểu tại sao Diệp Hạo dám một mình viễn chinh Tuyết gia rồi, chỉ cần một người như hắn đã có thể tiêu diệt trên dưới Tuyết gia a.

Mà tràng cảnh tiếp theo càng làm cao tầng của Đông Tiên Điện kinh hãi.

Liệt Vân Báo ngay tại chỗ làm phản, một chiêu giết chết Tuyết Liên Chiến.

Còn có Diệp Hạo tuyên thệ một câu.

- Bắt đầu từ hôm nay Tuyết Vực chỉ có một Thế Lực, chính là Viêm Hoàng Tông của ta; bắt đầu từ hôm nay Tuyết Vực chỉ có một tiếng nói, đó chính là tiếng nói của ta.

- Đan Thanh Trưởng Lão nói đúng, Diệp Hạo không ẩn núp nữa.

- Về sau, chúng ta đã không còn tư cách tham gia chuyện của Tuyết Vực nữa.

- Tuyết Vực? Ngươi cảm thấy chỉ là Tuyết Vực sao? Tuyết Vực chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

- Diệp Hạo hiện tại đã có chiến lực Tiên Tôn cấp, lại cho Diệp Hạo 10 năm 80 năm người nào là đối thủ của hắn? Về sau toàn bộ Đông Vực đều lấy Diệp Hạo vi tôn.

- Buồn cười là phần vinh dự vốn thuộc về Đông Tiên Điện chúng ta.

- Diệp Hạo muốn cho Đông Tiên Điện xuất thủ để khảo nghiệm chúng ta.

- Trước đó Đông Tiên Điện tổn thương Diệp Hạo một lần, mà hiện tại Đông Tiên Điện lại không đứng ra, Đông Tiên Điện về sau đừng nghĩ lại thống nhất, có thể duy trì Tứ Vực Chi Địa cũng không tệ rồi.

Cao tầng Đông Tiên Điện có không người phản đối xuất chinh.

Thế nhưng số lớn cao tầng lại lựa chọn trầm mặc.

Mà lúc này đám người trầm mặc kia lại lên tiếng trách móc.

Sắc mặt Hoàng Phủ Kiếm lúc thì xanh lúc thì trắng.

Kỳ thật chuyện này cũng có quan hệ nhất định với hắn, hứn từng nói qua muốn viễn chinh giúp Diệp Hạo, nhưng khi thấy Tông Môn không ít người phản đối, hắn cũng không kiên trì nữa.

Thái độ của Hoàng Phủ Kiếm là trọng yếu nhất.

Hoàng Phủ Kiếm không kiên trì, tùy tùng của hắn cũng lựa chọn trầm mặc.

Người kiên định muốn giúp Diệp Hạo chỉ có Sở Kiều Kiều.

- Ngươi không xứng làm Tông Chủ.

Đan Thanh chỉ Hoàng Phủ Kiếm nói.

Tương lai của Đông Tiên Điện sẽ bị mất trong tay ngươi.

Đan Không lạnh lùng quát.

- Không có năng lực nên thoái vị đi.

Đan Triện nói xong chỉ đám người Chấp Pháp Đường quát.

- Còn có các ngươi, mấy người các ngươi đều sẽ là tội nhân của Đông Tiên Điện, chúng ta ngoại trừ bẩm báo Lão Tổ, còn sẽ cặn kẽ cáo tri chuyện này cho Đệ Tử Tông Môn.

Sau khi ba người Đan Triện rời đi, sắc mặt những cao tầng Đông Tiên Điện phản đối xuất binh trước đó đều khó coi.

Bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được chuyện này một khi truyền đi sẽ tạo thành ảnh hưởng cỡ nào?

Bọn họ xong rồi.

Sau khi ba người nói chuyện này cặn kẽ cho đám đệ tử, toàn bộ Đông Tiên Điện đều nổi giận.

Có hơn 10 vạn Đệ Tử tụ tập trước cửa Nghị Sự Đại Điện yêu cầu Tông Chủ cùng đám người Chấp Pháp Đường cho một lời giải thích.

- Vương Minh Nguyên, cút ra đây.

- Âu Dương Huy, cút ra đây.

- Chu Khải Lực, cút ra đây.

Tiếng nói cuồn cuộn như nước thủy triều hóa thành một đạo Hồng Lưu vang lên toàn bộ Đông Tiên Điện.

Đám người Vương Minh Nguyên nghe được tiếng mắng chửi, khuôn mặt hiện lên vẻ kinh nộ.

Đang lúc bọn hắn nhao nhao ra ngoài mới phát hiện Đệ Tử Tông Môn cơ hồ đều hội tụ đến nơi này, tất cả đều nhìn cao tầng Tông Môn với ánh mắt phun trào lửa giận.

- Vương Minh Nguyên, Âu Dương Huy, Chu Khải Lực, Tang Văn Bân, Nhiếp Hiểu Phong…tên của các ngươi sẽ khắc trên sỉ nhục trụ của Tông Môn.

Một thanh niên lạnh lùng lên tiếng.

- Chung Thần Tú, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?

Vương Minh Nguyên nắm chặt nắm đấm quát lớn.

- Ta rất rõ ràng.

Chung Thần Tú nhìn Vương Minh Nguyên trong mắt lộ ra sát cơ.

- Nếu hiện tại ta là Tiên Chủ cảnh, nhất định sẽ lấy đầu của ngươi.

- Làm càn, ngươi coi chuẩn mực của Tông Môn là trò đùa à?

Âu Dương Huy giận tím mặt quát lớn.

- Ngươi còn biết đến chuẩn mực của Tông Môn?

Chung Thần Tú ha ha cười nói.

- Nếu ngươi biết rõ chuẩn mực của Tông Môn, như vậy ngươi có thể nói cho ta, tại sao cháu ngươi cưỡng bức một nữ đệ tử của Nội Môn, cuối cùng chỉ bị phạt đi làm khổ dịch 1 năm rồi xong chuyện đây?

- Nếu ngươi biết rõ chuẩn mực của Tông Môn, như vậy ngươi nói cho ta, tại sao ngươi cháu trai vừa tiến vào Chấp Pháp Đường đã có thể làm Chấp Sự? Chỉ dựa vào tu vi Ngọc Tiên 12 Chuyển cặn bã của hắn hả?

Bạn cần đăng nhập để bình luận