Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 878: Chất vấn

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team : Vạn Yên Chi Sào



---------------------------

Chung Thần Tú một mực đều đang bế quan tu luyện.

Vì Đan Thanh gõ Cổ Chung của Tông Môn nên Chung Thần Tú mới thức tỉnh chạy đến.

Sau khi nghe được cách làm của cao tầng Tông Môn Chung Thần Tú giận sôi cả người.

Sắc mặt của Âu Dương Huy trở nên âm trầm.

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì?

- Ta nói ngươi đều có thể hiểu nhưng ngươi không muốn hiểu thôi.

Chung Thần Tú lạnh lùng nhìn Âu Dương Huy nói.

- Về phần tại sao ngươi không cho đại quân viễn chinh, ta nghĩ ngươi so với ai khác đều rõ ràng. Diệp Hạo mấy lần làm mất mặt Chấp Pháp Đường, hiện tại ngươi thật vất vả bắt được một cơ hội, ngươi làm sao khoanh tay đứng nhìn.

- Chung Thần Tú, nếu ngươi tiếp tục nói xấu ta, đừng trách ta trị tội ngươi.

Âu Dương Huy nổi giận.

Nếu không phải ngại thân phận của Chung Thần Tú, hắn đã sớm xuất thủ.

Chung Thần Tú là ai?

Ngọc Tiên 30 Chuyển a.

Dù Âu Dương Huy dùng chức danh Đường Chủ Chấp Pháp Đường để bắt Chung Thần Tú thì cũng không dám làm khó dễ?

Dù sao tương lai Chung Thần Tú 100% có thể đặt chân đến Tiên Tôn Cao Giai.

Cùng Thiên Kiêu thế này kết thù kết oán cũng không phải chuyện gì tốt.

Còn nữa Chung Thần Tú là Thiên Kiêu sắp trưởng thành.

Kim Tiên 25 Chuyển.

Tin tưởng không cần bao nhiêu năm Chung Thần Tú sẽ đặt chân Tiên Chủ cảnh giới.

- Ngươi trị một cái cho ta nhìn xem.

Đúng lúc này một tiếng nói bá đạo vang lên giữa không trung, tiếp lấy một đạo thân ảnh già nua xé rách không gian xuất hiện, mà bên cạnh đạo thân ảnh này còn có một nữ tử.

- Lão Tổ.

Nhìn thấy Khô Mộc, Âu Dương Huy sợ hết hồn nói.

- Ta không nghĩ đến lần bế quan này lại phát sinh chuyện lớn như thế.

Khô Mộc tức giận lên tiếng.

- Âu Dương Huy, ngươi công báo tư thù, bắt đầu từ bây giờ, tước bỏ chức vụ Đường Chủ Chấp Pháp Đường của ngươi.

- Lão Tổ, ngài không có quyền phế chức vị của ta.

Âu Dương Huy trầm giọng nói.

- Hôm nay ta không những phải phế chức vị của ngươi, mà những chuyện xấu ngươi làm ta cũng muốn truy cứu đến cùng.

Khô Mộc lạnh lùng nói.

- Lưu Cảnh Phong, cho ngươi thời gian một ngày có thể điều tra ra tội ác của Âu Dương Huy được không?

- Không cần một ngày, chốc lát đã có thể.

Vượt quá toàn trường đoán trước Lưu Cảnh Phong nói ra câu nói này.

- Lưu Cảnh Phong.

Sắc mặt Âu Dương Huy âm trầm nhìn về phía Lưu Cảnh Phong.

Lưu Cảnh Phong do Âu Dương Huy một tay đề bạt lên.

Hắn không ngờ đối phương sẽ chọc hắn một đao.

Lưu Cảnh Phong cũng không nhìn Âu Dương Huy một cái, ánh mắt nhìn về phía một thanh niên bên trong đám Đệ Tử nói.

- Cung Gia Dương, ngươi có cái gì oan khuất, hiện tại đứng ra nói đi.

Cung Gia Dương trong đám người rất dễ thấy, bởi vì hắn ngồi trên một xe lăn.

Phải biết Tu Sĩ rất ít khi bị tàn tật, dù sao hiện tại Đan Dược phát triển, đủ loại bệnh hoạn đều có thể chữa trị.

Cung Gia Dương nhìn thấy Tu Sĩ toàn trường đều nhìn về phía mình lộ ra có chút khẩn trương, sau đó hắn lại nhìn Âu Dương Huy, đáy mắt càng lộ ra nồng đậm kiêng dè.

Khô Mộc nhìn thấy bộ dáng của Cung Gia Dương, trầm giọng nói.

- Cung Gia Dương, ngươi có gì oan khuất cứ việc nói ra, ta bảo đảm ngươi không bị làm sao.

Nghe được Khô Mộc cam đoan con mắt của Cung Gia Dương tức khắc đỏ lên.

- 10 năm trước ta bởi vì chạm phải một thị nữ của Âu Dương Huy, Âu Dương Huy hạ lệnh giam cầm ta ở Chấp Pháp Đường, trong Chấp Pháp Đường ta bị người khác ngược đãi, về sau nếu không phải là Lưu Trưởng Lão ngăn cản, ta đã bị thị nữ của Âu Dương Huy giết chết.

- Nhưng dù Lưu Trưởng Lão ngăn cản ta vẫn bị cắt đứt hai chân, hơn nữa hạ lệnh ta không được phục dụng bất luận cái gì Liệu Thương Đan, nếu không sẽ chết.

Toàn trường xôn xao!

- Một thị nữ thì có dạng quyền lợi này sao?

- Cung Gia Dương đã là Nội Môn Đệ Tử a.

- Nội Môn Đệ Tử đều không có nhân quyền sao?

- Thị nữ nhất định không có dạng quyền lợi này, ngươi phải xem chủ của thị nữ kia là ai?

Ngay khi Tu Sĩ giữa sân đàm luận Lưu Cảnh Phong lại nói tiếp.

- Ta biết rõ ngươi khẳng định sẽ không vì một cái Cung Gia Dương mà thừa nhận, như vậy ta sẽ giúp ngươi tìm thêm mấy vài nhân chứng. Chu Tử, Ôn Thành, ta nếu nhớ không nhầm thì hai người các ngươi là người xuất thủ giam cầm Cung Gia Dương a?

Nghe vậy sắc mặt của Chu Tử cùng Ôn Thành đại biến.

- Nếu các ngươi dám nói dối nửa câu, đừng trách ta lục soát Thần Hồn các ngươi. Chu Tử cùng Ôn Thành còn không nói cái gì thì Khô Mộc đã lạnh lùng răn đe.

Khô Mộc đều đã nói như vậy, hai người nào còn dám che giấu đây?

- 10 năm trước do Âu Dương Đường Chủ hạ lệnh hai người bọn ta đi bắt Cung Gia Dương, hơn nữa Âu Dương Đường Chủ còn khuyên bảo bọn ta hết thảy đều nghe thị nữ của hắn, mặc kệ nhìn thấy cái gì, nghe được cái gì đều coi như không biết.

- Đúng rồi, chính là như vậy.

Đến lúc này Tu Sĩ toàn trường đều ý thức được chuyện này là thật.

- Mà ta muốn nói chuyện thứ hai liên quan đến toàn bộ Chấp Pháp Đường, Tài nguyên hằng năm mà Nội Phủ cho Chấp Pháp Đường đều bị Âu Dương Đường Chủ lấy trước ba thành.

Nếu như nói chuyện thứ nhất Tu Sĩ toàn trường còn có chút lý thông cảm, dù sao Cung Gia Dương va chạm Âu Dương Huy thị nữ trước, mà sự kiện này đã gây nên sóng lớn.

Chuyện ăn chặn này vốn là một quy tắc ngầm.

Bất quá ăn chặn mọi người đều có một cái phân tấc.

Không ai giống Âu Dương Huy một người ăn chặn ba thành?

Phải biết toàn bộ Chấp Pháp Đường bao nhiêu Đệ Tử và Trưởng Lão a, dù ăn chặn một thành đều đã là con số khủng bố.

- Ngươi ngậm máu phun người.

Âu Dương Huy động dung quát lớn phản bác.

Nếu như nói chuyện về thị nữ còn không cách nào vặn ngã Âu Dương Huy mà nói, như vậy ăn chặn tài nguyên của Chấp Pháp Đường đã có thể làm hắn vạn kiếp bất phục.

- Đại Trưởng Lão, ngài là Phủ Chủ của Phủ Khố, xin hỏi năm ngoái cho quyền Chấp Pháp Đường bao nhiêu Tiên Thạch?

Lưu Cảnh Phong nhìn về phía Đại Trưởng Lão nói.

- 6 vạn Trung Phẩm Tiên Thạch, 400 vạn Hạ Phẩm Tiên Thạch.

Đại Trưởng Lão trầm ngâm một cái rồi đáp.

Kỳ thật tình huống bình thường không có nhiều Tiên Thạch như vậy, bất quá ai bảo Đông Tiên Điện mấy năm này kiếm đầy bồn đầy bát làm chi.

- Trong tay của ta có một phần danh sách, phía trên ghi chép cặn kẽ mỗi cái Chấp Pháp Đường Đệ Tử lấy được bao nhiêu Tiên Thạch, nếu không đúng Đệ Tử Chấp Pháp Đường đều có thể đứng ra làm chứng.

Lưu Cảnh Phong nhìn về khu vực của Đệ Tử Chấp Pháp Đường trầm giọng nói.

- Liêu Trưởng Lão, 900 Trung Phẩm Tiên Thạch.

- Mã Trưởng Lão, 800 Trung Phẩm Tiên Thạch.

. . .

Theo khi Lưu Cảnh Phong đọc tên toàn bộ Đệ Tử Chấp Pháp Đường một lần sau đó Tu Sĩ toàn trường đều biến sắc.

Bởi vì toàn bộ Tiên Thạch mà những Đệ Tử này lấy được chỉ có 4 vạn Trung Phẩm Tiên Thạch, 260 vạn Hạ Phẩm Tiên Thạch.

- Đường Chủ Chấp Pháp Đường hàng năm có thể lấy được 2000 Trung Phẩm Tiên Thạch, mà bỏ đi 2000 Trung Phẩm Tiên Thạch thì còn lại 1 vạn 8000 Trung Phẩm Tiên Thạch, ta muốn hỏi Âu Dương Đường Chủ, 1 vạn này 8000 Trung Phẩm Tiên Thạch đi nơi nào?

Âu Dương Huy sắc mặt tái nhợt hẳn lên.

- 1 vạn 8000 Trung Phẩm Tiên Thạch kia ta tạm thời dùng mua sắm một kiện pháp bảo.

- Có thể chuyện này cũng mau đi qua 1 năm a.

- Thì tính sao? Ta mặc dù làm không đúng với quy củ, chỉ cần tiếp nhận hình phạt là được.

- Coi như năm ngoái ngươi dùng Tiên Thạch mua Tiên Bảo, như vậy mấy năm trước nữa thì sao, còn có mấy năm trước trước nữa thì sao? Chỗ ghi chép của ta ghi lại việc phân phối Tiên Thạch trong vòng 10 năm, chẳng lẽ trong vòng 10 năm này ngươi đều dùng khoảng Tiên Thạch cấp hằng năm để mua sắm Tiên Bảo?

Bạn cần đăng nhập để bình luận