Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 882: Cảnh cáo

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team : Vạn Yên Chi Sào



---------------------------

Hiển nhiên, Đường Văn Văn cũng rõ ràng điều này.

Vì vậy, sau khi gia nhập Viêm Hoàng Tông, cô một mực giảng giải đủ điều cần chú ý cho Hiểu Minh và Thải Hàm.

Hiểu Minh cũng biết Đường Văn Văn muốn tốt cho bản thân nên lúc nghe liên tục gật đầu.

- Đường tiểu thư, cô là Thiên Kim Đại Tiểu Thư tốt nhất mà ta từng gặp.

Hiểu Minh nhìn Đường Văn Văn nói khẽ.

- Ta tính là Thiên Kim Đại Tiểu Thư gì chứ?

Đường Văn Văn nở nụ cười đáp.

- Thật ra ta cảm thấy cố rất hợp với Diệp Hạo, nếu gả cho hắn thì nhất định sẽ trở thành một nội trợ hiền thục.

Hiểu Minh nói tiếp.

Không ngờ Đường Văn Văn lại cười khổ.

- Gả cho Diệp Hạo? Đừng nói giỡn? Ta còn không đủ tư cách làm thị nữ cho Diệp công tử nữa a.

Đường Văn Văn tự hiểu lấy mình nói.

- Không thể nào?

Hiểu Minh mở to hai mắt nói.

- Diệp Hạo tuyển bạt thị nữ ở Đông Vực ngươi không biết hả?

Đường Văn Văn kinh ngạc hỏi.

- Đường sư muội, ngươi cảm thấy bọn họ có khả năng biết được tin tức này hả? Người biết được những tin này ít nhất cũng phải là những gia tộc như ta và cô.

Kiều Á Long cuối cùng cũng tìm được cơ hội trào phúng Hiểu Minh.

- Đường tiểu thư, thuận tiện nói một chút cho chúng ta biết được không?

Hiểu Minh không quan tâm Kiều Á Long trào phúng nói.

- Ta nghe nói lúc đó có mười vạn nữ tử đến, những nữ tử này ai cũng có thể xưng tuyệt sắc, nhưng cuối cùng Diệp Hạo chỉ chọn một người.

- Người nào?

- Thiên chi kiều nữ của Khổng gia Khổng Dĩnh Nhi, năm đó, Khổng Dĩnh Như đã có tu vi Ngọc Tiên hai mươi bảy chuyển.

- Cái gì?

Nghe vậy, hai người Hiểu Minh và Thải Hàm đều có một cảm giác mộng bức.

Đối với bọn họ, Ngọc Tiên Cảnh đã cao không thể leo tới, lại càng không phải nói đến Ngọc Tiên Cảnh hai mươi bảy chuyển.

- Ta nghe nói lúc đó, Mục Vinh Yến Ngọc Tiên Cảnh hai mươi sáu chuyển không thể vào pháp nhãn của Diệp Hạo.

Nói đến đây, Đường Văn Văn ngừng một chút nói:

- Mà lúc đó, Đường gia chúng ta còn không có tư cách đi đến, bởi vì thế lực muốn đưa nữ đệ tử đến thì Tông Môn đó ít nhất phải có Tiên Chủ Cảnh tọa trấn.

Trái tim Hiểu Minh và Thải Hàm liên tục chấn động.

Hiện tại, bọn họ mới ý thức được Diệp Hạo ngưu bức cỡ nào.

- Đến.

Lúc này, một thị vệ nói với đám người Đường Văn Văn:

- Thế hệ trẻ tuổi ở chỗ này, thế hệ trước ở chỗ này. Còn có, ta muốn nhắc nhở các ngươi một cái, vị trí của các ngươi là Khu vực Huyền Cấp, vị trí sau lưng các người là Khu vực Hoàng Cấp, còn phía trước các ngươi là Khu vực Địa Cấp, Khu vực Thiên Cấp. Các ngươi có thể tự do đi tới Khu vực Hoàng Cấp nhưng tuyệt đối không được đi đến Khu vực Địa Cấp và Thiên Cấp.

Thị vệ kia nhắc nhở qua sau đó rời đi.

Đám người Đường Quốc Hào giao phó một chút rồi đi ngay tới khu vực thế hệ trước bên kia.

Ngay khi Hiểu Minh và Thải Hàm chuẩn bị đi theo đám người Đường Văn Văn tới khu vực thế hệ tuổi trẻ thì một trung niên sắc mặt khó coi đi tới.

- Hiểu Minh, ai bảo ngươi đến?

Vương Bân trầm giọng nói.

Hắn không sợ mới lạ?

Nếu gia hỏa Hiểu Minh này lại nói Diệp Hạo là huynh đệ với mình thì cho dù hắn cũng không chịu nổi a.

- Tông Chủ, ta chỉ muốn đứng xa chiêm ngưỡng phong thái của Diệp Hạo.

Hiểu Minh lo lắng Tông Chủ đưa bản thân về.

- Thật không?

- Cái này còn giả được sao?

- Ta nói với ngươi không được ăn nói hồ đồ.

- Ừm.

- Tông Chủ, có ta ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.

Đường Văn Văn thấy Vương Bân không yên lòng nói.

- Vậy xin làm phiền Đường tiểu thư.

Vương Bân vội nói.

Thế lực Tông Môn của hắn thành lập quá nhỏ yếu, nhỏ đến mức hắn chỉ có thể ngồi ở khu vực Hoàng Cấp.

- Không có gì phiền phức cả.

Đường Văn Văn nói.

Vương Bân không dám ở lại khu vực này vội rời đi.

Sau đó, Hiểu Minh theo đám người Đường Văn Văn đi tới vị trí cho thế hệ trẻ tuổi ngồi xuống.

Có thể ngồi ở đây thì thế lực sau lưng cũng không sai biết lắm.

Vì vậy giữa hai bên rất nhanh quen thuộc.

- Đường tiểu thư, không biết hai vị này là…?

Một thanh niên nhìn thấy Hiểu Minh và Thải Hàm ngồi cạnh Đường Văn Văn hỏi.

Thanh niên này chần chờ một chút.

Bởi vì tu vi của hai vị này quả thật hơi yếu một chút a?

- Hai người này là bạn của ta.

Đường Văn Văn suy nghĩ rồi nói.

Lúc này, bản thân không thể nói hai người này với mình là bèo nước gặp nhau được.

- Văn Văn, ngươi đó quá lương thiện.

Kiều Á Long nói:

- Hai người này chính là lừa gạt.

- Kiều sư huynh.

Đường Văn Văn nghiêm mặc nói.

Kiều Á Long cười hắc hắc.

Nhưng tu sĩ bốn phía lại không buôn tha cho hắn.

- Kiều Á Long, chuyện này thế nào?

- Đúng vậy a, ngươi nói ra đi.

- Ngươi không thể nói một nửa rồi dừng a?

- Không nói tiếp thì không quá tốt rồi.

Kiều Á Long bất đắc dĩ nhìn Đường Văn Văn nói:

- Văn Văn, muội thấy đấy, chuyện này không thể trách ta được a?

Nói đến đây, hắn chỉ Hiểu Minh nói:

- Vị này nói hắn là huynh đệ của Diệp Hạo.

- Con mẹ nó.

- Vị này cái gì cũng dám nói nha?

- Toàn bộ Đông Vực, cho dù Vô Danh cũng không dám nhận Diệp Hạo làm huynh đệ? Diệp Hạo là ai? Dù ba mươi ba chuyển cũng đã vô địch, được không?

- Thổi cũng phải có giới hạn chứ?

- Sao không nhìn vào vũng nước tiểu xem lại bản thân đi.

Tu sĩ bốn phía trào phúng.

Sở dĩ những người này trào phúng bởi vì họ không tin Hiểu Minh là huynh đệ của Diệp Hạo.

Những tu sĩ này không biết, lúc bọn hắn không chút kiêng kỵ trào phúng Hiểu Minh thì một hồng y nữ tử đi tới chỗ bọn họ.

- Ngươi vừa mới nói cái gì?

Hồng y nữ tử nhìn Hiểu Minh nói.

- Ta…

Hiểu Minh nhìn hồng y nữ tử tò mò thân phận của cô:

- Cô là ai?

- Ta tên Lâm Hồng.

Hồng y nữ tử nói.

- Cô biết Diệp Hạo không?

- Nhận biết.

- Cô có thể dẫn tôi đi gặp được không?

- Không phải ai cũng có tư cách gặp Tông Chủ?

- Vậy cô nói với Diệp Hạo có Hiểu Minh đến tìm hắn.

- Ngươi biết Thanh Thanh không?

Lâm Hồng suy nghĩ rồi nói.

- Thanh Thanh là thiếp thân tỳ nữ của Diệp Hạo.

Hiểu Minh vội nói:

- Thanh Thanh cũng đã tìm được Diệp Hạo rồi hả?

Nghe vậy, Lâm Hồng biến sắc.

- Ngươi thuộc Tông Môn nào?

- Ta thuộc Truy Phong Tông.

Hiểu Minh trả lời.

- Ai là Tông Chủ Truy Phong Tông?

Lâm Hồng suy nghĩ một chút nhưng vẫn không nhớ ra Truy Phong Tông là Tông Môn nào?

Lâm Hồng nói làm tu sĩ bốn phía nhìn về cô.

- Không nghe lời ta nói hả?

Lâm Hồng thấy không ai trả lời hỏi tiếp lần nữa.

- Lâm Hồng là chấp sự của Viêm Hoàng Tông chúng ta, càng là hông nhân trước mặt của Tông Chủ, các ngươi coi lời của cô ấy nói như gió thoảng qua tai hả?

Một thiếu nữ đứng bên cạnh Lâm Hồng tức giận nói.

Vương Bân nghe vậy vội vàng chạy tới.

Trước đó, hắn bị dọa sợ.

Hắn không ngờ Hiểu Minh dám trêu chọc Viêm Hoàng Tông.

- Lâm Chấp Sự, ta là Tông Chủ Truy Phong Tông - Vương Bân.

Vương Bân vội chạy tơi bên người Lâm Hồng khom lưng nói.

- Thiên Cấp Cảnh.

Lâm Hông nhìn thấy vậy lập tức ý thức được Tông Môn của Hiểu Minh chỉ sợ nhỏ đến đáng thương:

- Các ngươi chờ ở đây một chút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận