Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 892: Độc Châm

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team : Vạn Yên Chi Sào



---------------------------

- Quen biết sao?

Diệp Hạo hỏi.

- Không quen.

Vô Danh lắc đầu.

Đúng lúc này, ba thiếu niên đi đến đối diện đám thiếu niên nam nữ.

Đùng một tiếng, trên mặt bàn bọn ngươi kia xuất hiện một khối Hạ Phẩm Tiên Thạch.

- Bàn này, chúng ta coi trọng.

Một thiếu niên nhàn nhạt lên tiếng.

Toàn trường không khỏi nhìn sang.

Cho dù đồ đần cũng biết ba người kia cố ý gây chuyện.

Một khối Hạ Phẩm Tiên Thạch, đuổi ăn xin sao?

- Lăn.

Văn Nhuận lườm 3 thiếu niên, quát.

- Đại ca, hắn nói chúng ta lăn kia, các huynh nói làm sao bây giờ?

Thiếu niên chỉ Văn Nhuận, nói.

- Một chữ.

- Đánh.

Ba thiếu niên nói là làm, nhưng ngay khi nắm đấm bọn hắn sắp đánh đến, Văn Nhuận đã hóa thần hồn thành một bình chướng cản trở thân thể ba người.

Cùng lúc đó, ba cây độc châm cực kỳ nhỏ bé lặng yên không một tiếng động đâm tới phần eo ba thiếu niên.

Diệp Hạo đang uống rượu cũng lóe ánh mắt lên.

Hắn phất tay.

Ba khối độc châm nhỏ bé đột nhiên bạo phát ra âm bạo chói tai, sau đó ba khối độc châm tinh tường xuất hiện trước mặt đám người.

- Độc châm.

- Ba khối độc châm nhắm chuẩn phương hướng ba gia hỏa này.

- Giá họa.

- Ba tên não tàn bị người ta làm vũ khí sử dụng.

Tu sĩ giữa sân cũng không phải đồ ngốc.

Nhìn thấy một màn này, bọn họ sao còn không đoán ra đây là bố cục đối với thiếu niên nam nữ?

Nhưng tràng cảnh phía sau càng kinh động đến bọn họ hơn.

Ba khối độc châm đột nhiên quay lại bay về phía một bàn khách nhân khác đâm tới.

Sưu!

Sưu!

Sưu!

Dù khách nhân bàn này cực lực né tránh nhưng vẫn có ba thiếu niên trúng chiêu.

- Ai?

Bàng Mang đỏ hồng mắt quát.

Hắn có thể không giận sao?

Hắn có nhiệm vụ ám sát hai người Văn Nhuận, nhưng ba sư đệ phía bên mình vừa mới xuất thủ đã bị giết chết, mà người xuất thủ lại không phải hai người Văn Nhuận.

- Ba cây độc châm do ngươi làm sao?

Văn Nhuận vung tay lên đánh bay ba thiếu niên, sau đó lạnh lùng nhìn Bàng Mang nói.

- Ta không hiểu ngươi nói cái gì?

Bàng Mang không hề nghĩ ngợi nhiều trả lời.

- Tôn tử, ngươi dám lừa ta?

Văn Nhuận quét mắt bốn phía, nói

- Con mẹ ngươi, ta Đ** mười tám đời nữ giới cả nhà ngươi.

Diệp Hạo ngây ngẩn cả người.

Văn Nhuận thoạt nhìn giống người có thân phận, sao có thể như mấy bà thiếm mà chửi đổng như thế chứ?

- Ngươi nói cái gì?

Lúc này, Bàng Mang hết chịu đựng nổi.

- Tôn Tử, quả nhiên do ngươi ra tay.

Văn Nhuận cũng nổi giận.

Nếu không phải có người âm thầm trợ giúp, hắn cũng không nắm chắc có thể rời khỏi Thánh Kiếm Thành.

Thánh Kiếm Vực là một thế lực đặc thù bên trong Thánh Kiếm Thành.

Thế lực này đã được thành lập từ lúc Thánh Kiếm Vực vừa mới thành lập. Thánh Kiếm Thành có một quy củ không thành danh cấm bất luận kẻ nào giết người trong thành, nếu không, Thành Vệ Quân sẽ xuất thủ.

Đúng lúc này, một chi đội ngũ Khải Giáp Tướng Sĩ xuất hiện trong quán rượu.

Sau khi nhìn thoáng qua ba thiếu niên trúng độc vẫn lạc, đội trưởng nhìn về phía Văn Nhuận nói.

- Bắt hắn lại.

- Ha ha.

Nghe được như thế, Văn Nhuận không khỏi cười.

- Ngươi cười cái gì?

Đội trưởng cả giận quát lên.

- Ta hiếu kỳ hai chuyện. Đầu tiên, các ngươi có thể 'Đúng giờ' xuất hiện ở nơi này; thứ hai, ngươi vừa đến đã nhận định ta là hung thủ?

Văn Nhuận quét mắt bốn phía, nói

- Chư vị, vị đội trưởng này tựa hồ có bản sự tiên tri a.

- Ngươi dám chế giễu ta?

Ánh mắt đội trưởng lóe lên một đạo hàn quang, nói.

- Ngươi cảm thấy lão tử chế giễu ngươi à?

Văn Nhuận lên tiếng như kinh lôi.

- Không ngờ Thành Vệ Quân lại cùng một giuộc với thế lực địa phương.

Văn Nhuận cố ý sử dụng lực lượng thần hồn khuếch tán âm thanh ra, trong lúc nhất thời, hơn phân nửa tu sĩ tòa Thánh Kiếm Thành nghe được.

Xoát!

Xoát!

Xoát!

Từng tên tu sĩ chạy tới quán rượu.

Đội trưởng lộ ra ánh mắt sợ hãi.

- Ngươi làm gì?

- Ngươi làm gì bản thân còn không rõ ràng sao?

Văn Nhuận cười lạnh

- Ta muốn biết Thánh Kiếm Thành còn vương pháp không?

- Ngươi...

Ngay lúc tên đội trưởng muốn nói gì, bên tai đột nhiên nghe được một đạo thần niệm truyền đến, nhưng thần niệm vừa muốn truyền âm lại vô tình bị chấn vỡ.

Lúc này, Bàng Mang bưng kín ngực kêu rên một tiếng.

Hắn kinh nghi bất định quét mắt bốn phía vẫn không nhìn ra có người giống như cường giả Tiên Chủ.

- Ai dám ầm ĩ tại Thánh Kiếm Thành?

Mấy hơi thở sau, một đạo thân ảnh xuất hiện trong quán rượu, lạnh lùng nói ra.

- Lục trưởng lão.

Đội trưởng vội vàng hành lễ với trung niên.

Trung niên lườm đội trưởng một cái, nói

- Đã xảy ra chuyện gì?

Đội trưởng vội nói

- Lúc ta dẫn người tuần tra thì nghe thấy nơi này phát ra tiếng kêu thảm tiếng nên vội vàng chạy đến, sau khi đến nơi, ta nhìn thấy vị này duy trì tư thế xuất thủ, ta đang hỏi thăm thì hắn làm ra cử động quấy nhiễu toàn trường.

- Ngươi thật sự có thể xóa sạch sẽ nha.

Văn Nhuận ha ha cười nói.

- Tại sao không nói ngươi vừa đi tới đã kêu người bắt ta?

- Ai bảo ngươi duy trì tư thế xuất thủ?

Đội trưởng lạnh lùng lên tiếng.

- Ba vị, chuyện gì đã xảy ra?

Lục trưởng lão hỏi.

- Để ta nói, nếu không, đợi chút nữa hắn vặn vẹo sự thật đến tình trạng gì?

Văn Nhuận lại cười nói.

- Nói.

Lục trưởng lão trầm giọng đáp.

- Sự tình phải nói từ gốc rạ, ba vị này tìm ta.

Văn Nhuận chỉ vào ba thiếu niên

- Lúc bọn họ đi tới bàn ta đã ném một khối Hạ Phẩm Tiên Thạch bảo ta xéo đi, ta cãi cọ một câu, ba vị không nói hai lời liền xuất thủ, lúc ta vận dụng thần hồn giam cầm bọn họ thì ba cái độc châm từ phương hướng vị này bắn tới.

- Tiếp đó....

Nói đến đây, Văn Nhuận có chút chần chờ.

- Tiếp đó như thế nào?

Lục trưởng lão trầm giọng hỏi.

- Tiếp xuống, độc châm từ nơi nào đến thì trở về nơi đó

Lúc này, một đạo âm thanh bình thản trong quán rượu vang vọng lại.

- Các hạ là ai?

Lục trưởng lão quét thần hồn về bốn phía, trầm giọng nói.

- Ta là ai, ngươi không có tư cách biết.

- Khẩu khí không nhỏ a

- Thánh Kiếm Thành trong lòng người khác có lẽ cao không thể leo tới, nhưng trong lòng ta cũng không có gì?

- Làm càn.

Lục trưởng lão nổi giận.

Sau một khắc, Lục trưởng lão hoảng sợ nhìn thấy không gian trước mặt vỡ ra, một đôi đại thủ hữu lực bắt chặt yết hầu hắn, một âm thanh hữu lực vang lên trong tai.

- Lặp lại lời ngươi vừa mới nói thử xem.

Lục trưởng lão giật giật yết hầu, quả thực không dám nói một chữ.

- Chuyện này, nếu ngươi không thể công chính xử lý, ta sẽ tự mình đi tìm Thánh Chủ trong miệng các ngươi.

Tiếng nói vừa kết thúc, Lục trưởng lão phát hiện bản thân xuất hiện ngay tại chỗ một lần nữa.

Nội tâm hắn sinh ra sợ hãi nhìn bốn phía, sau đó nhìn về phía đội trưởng nói

- Đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

- Ta... ta không hiểu ý Lục trưởng lão?

Đội trưởng sao có thể nói lung tung chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận