Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 896: Trú Nhan Đan

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Team : Vạn Yên Chi Sào



---------------------------

Còn có một nguyên nhân chính là Vô Danh.

Bản thân kết thù oán với Thường Hi thêm lần nữa có thể sẽ chọc giận Vô Danh.

Hoắc Nhất Phàm tự tin bản thân có thể đi đến 30 Chuyển, vấn đề là không ai có thể cam đoan đây chính là cực hạn của Vô Danh cả.

Bởi vậy Hoắc Nhất Phàm từ bỏ cạnh tranh.

Sau khi Thường Hi giao Tiên Thạch thuận lợi chiếm được Cửu Phẩm Dưỡng Thần Dịch.

Nhìn thấy bộ dáng cao hứng của cô nàng, Vô Danh trợn trắng mắt nói.

- Nếu ngươi mà lấy được Thập Phẩm Dưỡng Thần Dịch còn không phải vui chết sao?

- Thập Phẩm Dưỡng Thần Dịch trong nhà của ta có.

Thường Hi nhíu cái mũi đáng yêu nói.

- Ồ, xem ra người trong nhà của ngươi không đơn giản a.

Vô Danh hơi kinh ngạc nhìn xem Thường Hi nói.

- Cái này…cái này… không thể nói.

Thường Hi đang muốn nói cái gì, đột nhiên nghĩ đến lời Phụ Mẫu căn dặn, bởi vậy nàng vội vàng dời chủ đề.

Hằng năm Vô Danh đi ra khỏi nhà làm thế nào nhìn không ra tại sao Thường Hi lại đột nhiên không nói.

- Nhà nàng là Tiên Vương Thế Lực hả?

Vô Danh nhếch miệng nói, hắn chỉ thuận miệng hỏi một chút.

Đừng nói thiếu nữ này không phải Tiên Vương Thế Lực, cho dù Tiên Vương Thế Lực lại như thế nào?

Vô Danh biết giá trị của bản thân cho dù con cháu của phổ thông Tiên Vương đều kém xa hắn.

Dù sao Sư Tôn của Vô Danh cũng chỉ có một mình hắn là truyền nhân.

- Tiếp xuống muốn đấu giá là một mai Thiên Lôi Châu.

Lời nói của Tiểu Cửu vừa vang lên trong Phòng Đấu Giá, ánh mắt của đám Thiên Kiêu như Hứa Kiếm Nhất nhất thời sáng hẳn lên.

Kinh diễm như Diệp Hạo lúc này đều còn dừng lại ở giai đoạn Kim Tiên Cảnh.

Mà muốn đi đến Tiên Chủ Cảnh thì không có 10 năm 8 năm thời gian thì không có khả năng.

Vấn đề là không phải ai cũng có thời gian trưởng thành?

Bởi vậy có mai Thiên Lôi Châu này tương đương với một kiện Hộ Thân Pháp Bảo.

Mà đối với một số Thế Lực, Thiên Lôi Châu tương đương với một tấm át chủ bài.

Điều này khiến mai Thiên Lôi Châu được cạnh tranh rất gay cấn.

Bất quá cuối cùng vẫn bị Hứa Kiếm Nhất dùng 22 vạn lấy được.

- Tiếp theo đấu giá sẽ là một bức tranh vẽ.

Tiểu Cửu nói đến đây giữa không trung xuất hiện một bộ bức tranh, bên trong khắc hoạ một nữ tử nghiêng nước nghiêng thành.

Nữ tử trong tranh ăn mặc một bộ áo trắng.

Giống như Tiên Tử.

Tướng mạo nàng nhìn không rõ ràng, thế nhưng hình dáng đã làm cho người ta có cảm giác kinh diễm.

- Bên trong bức họa này hàm chứa một tầng Cấm Chế, nhưng tầng này Cấm Chế cực kỳ quỷ dị, cho dù Trận Đạo Đại Sư đều không phá được, chúng ta một mực cảm thấy trong bức họa kia chứa cả một cái Thế Giới, nữ tử này không chừng đã bị phong ấn trong đó, đáng tiếc rằng chúng ta không phá giải được.

Tiểu Cửu nói khẽ.

- Bởi vậy chúng tôi bỏ những thứ yêu thích đấu giá.

- Bức tranh này giá quy định 3 vạn Trung Phẩm Tiên Thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn 1000:

Diệp Hạo dùng Thần Niệm dò xét một cái phá hiện được tầng Cấm Chế trong đó, hắn nghiên cứu tầng Cấm Chế này một phen cũng không có nhìn ra cái gì.

Diệp Hạo tức khắc hứng thú.

- 10 vạn.

Ngay khi những Tu Sĩ khác còn kêu giá 3 vạn thì Diệp Hạo mở miệng liền kêu đến 10 vạn.

- 11 vạn.

Hoắc Nhất Phàm nhìn Diệp Hạo một cái nói.

- 20 vạn.

Diệp Hạo thuận miệng nói ra.

- 21 vạn.

Hoắc Nhất Phàm tiếp tục đấu giá nói.

Thứ Diệp Hạo có thể nhìn ra thì Hoắc Nhất Phàm cũng có thể nhìn ra.

- 100 vạn.

Diệp Hạo không kiên nhẫn hô.

Toàn trường xôn xao!

Hoắc Nhất Phàm càng kinh ngạc đứng lên.

Làm sao có thể đấu giá như thế a?

Tiên Thạch như đá ven đường sao?

- 100 vạn mua một bộ bức vẽ, ngươi thật đúng là tài đại khí thô.

Diệp Hạo nhìn cũng không nhìn Hoắc Nhất Phàm.

Thấy đối phương khinh thường nhìn mình làm trong lòng Hoắc Nhất Phàm tức giận, bất quá cân nhắc đến nơi này là Phòng Đấu Giá, nên chỉ có thể ép lửa giận xuống.

Thường Hi càng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Hạo.

Trước đó Diệp Hạo tùy tiện liền cho bản thân 10 vạn Tiên Thạch, thế nhưng hiện tại hắn lại dễ dàng lấy ra 100 vạn.

Trên người hắn làm sao có nhiều Tiên Thạch như vậy?

Theo lý thuyết bức tranh này sẽ được Chấp Sự của Phòng Đấu Giá cầm đến trao đổi cùng Diệp Hạo, một tay Tiên Thạch một tay giao hàng, bất quá Tiểu Cửu lại tự mình bức tranh bước liên tục đi đến trước mặt Diệp Hạo.

Thân thể nàng hơi nghiêng về phía trước một cặp ngực sung mãn rơi vào trong tầm mắt Diệp Hạo.

Trên người nàng phát ra một loại mùi thơm rất dễ ngửi.

Loại mùi thơm này rất dễ làm nam nhân trầm mê trong đó.

Nhưng Tiểu Cửu lại kinh ngạc vì trong mắt Diệp Hạo từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh.

Không có ba động.

Tâm thần Diệp Hạo vừa động trong tay xuất hiện một cái Túi Càn Khôn.

- Đổi a.

Tiểu Cửu đem bức tranh đưa cho Diệp Hạo sau đó làm nét mặt vui cười nói.

- Ta gọi Tiểu Cửu.

Diệp Hạo nhìn Tiểu Cửu vương tay ra, hắn cũng nhanh chóng đưa tay theo.

Lúc hai người bắt tay nhau thân thể Tiểu Cửu như lửa nóng dán trên người Diệp Hạo, bờ môi nóng bỏng thổ khí như lan nói.

- Đấu Giá Hội kết thúc, ngươi có thể đến Nhã Hiên tìm ta.

Nói xong câu nói này Tiểu Cửu trừng mắt nhìn Diệp Hạo sau đó lắc lắc cái eo rời đi.

- Diễm phúc không cạn a.

Vô Danh trêu ghẹo.

Diệp Hạo tiện tay thu bức tranh vào Túi Càn Khôn.

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

- Ta nói cho ngươi biết Tiểu Cửu kia không đơn giản.

Lúc này Thường Hi nói khẽ.

- Nghe nói nam tử nàng mời qua đều bị cướp mất Nguyên Dương.

- Ngươi làm sao biết rõ?

- Lúc ta đến Phòng Đấu Giá nghe được mấy Tu sĩ ở cửa ra vào nói.

Diệp Hạo ah xong một tiếng rồi không có đoạn sau.

Thường Hi đang muốn tiếp tục khuyên nữa thì tiếng nói của Tiểu Cửu lại vang lên giữa không trung.

- Vật đấu giá tiếp theo là thứ mà phái nữ yêu thích nhất.

Tiểu Cửu nói đến đây nữ tử toàn trường đều tò mò nhìn về phía nàng.

Tiểu Cửu cố ý dừng lại một chút, tiếp đó trong tay xuất hiện một cái bình ngọc.

Sau đó Tiểu Cửu đem bình ngọc mở ra thì một mai Tiên Đan phát ra nồng đậm hương thơm xuất hiện ở trong tay nàng.

- Trú Nhan Đan.

Diệp Hạo nhìn thấy mai Tiên Đan này trong nháy mắt đã nhận ra.

Lời của Diệp Hạo làm Tiểu Cửu có chút kinh ngạc.

- Không nghĩ đến Công Tử còn là một vị Đan Sư.

Tiểu Cửu nhìn xem Diệp Hạo nói.

- Chỉ là không biết Công Tử còn có thể nhìn ra cái gì không?

- Trú Nhan Đan chia làm Tam Lục Cửu Đẳng, mà Trú Nhan Đan trong tay ngươi chỉ là Tam Đẳng.

Thần Niệm của Diệp Hạo dò xét một cái nói.

- Công Tử không ngại nói một chút Tam Đẳng Lục Đẳng Cửu Đẳng khác nhau như thế nào không?

- Tam Đẳng Trú Nhan Đan có thể khóa chặt dung nhan đẹp nhất của người dùng trong vòng 100 năm, Lục Đẳng Trú Nhan Đan có thể khóa chặt dung nhan đẹp nhất của người dùng 1000 năm, Cửu Đẳng Trú Nhan Đan có thể khóa chặt dung nhan của người dùng lâu nhất 1 vạn năm.

Diệp Hạo nói khẽ.

- Đa tạ Công Tử giải thích khó hiểu.

Tiểu Cửu nói khẽ.

- Tuổi xuân trôi nhanh, nữ tử nào mà không muốn vĩnh viễn nắm giữ dung nhan đẹp nhất đây? Viên Trú Nhan Đan này cho dù chỉ một khỏa Tam Phẩm, thế nhưng cũng có thể khóa dung nhan đẹp nhất trong vòng 100 năm.

Nói đến đây Tiểu Cửu liền u oán nói ra.

- Đáng tiếc trên người của ta không có nhiều Tiên Thạch như vậy, nếu không bất luận như thế nào ta đều muốn lấy được. Nếu người nào mua được sau đó đến đưa cho ta mà nói, ta không thể nói trước sẽ tự tiến cử giường chiếu a.

Nói đến cuối cùng con mắt Tiểu Cửu trở nên mê ly, trong mắt toát ra nồng đậm chờ mong, vẻ mặt này lúc này rất kích thích mấy thanh niên háo thắng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận