Chung Cực Toàn Năng Học Sinh

Chương 924: Hai nữ giao phong

Từ nhỏ đến lớn, phụ thân Mục Nguyệt Thanh cũng không cam lòng sờ nàng dù chỉ một đầu ngón tay.

Nhưng thanh niên trước mắt lại dám quất nàng một roi trước mặt bao nhiêu người trong thiên hạ.

- Nếu ngươi còn ồn ào, roi tiếp theo sẽ nằm trên mặt ngươi.

Diệp Hạo lườm Mục Nguyệt Thanh một cái, lạnh lùng lên tiếng.

Thị vệ kinh ngạc.

Diệp Hạo quất chính mình cũng bình thường.

Hắn dám phát rồ đánh Quận Chúa sao?

Chẳng lẽ hắn không biết vị này là Mục Quận Chúa?

Không!

Hắn biết rõ!

Bởi vì bản thân vừa mới vạch trần thân phận Mục Nguyệt Thanh.

Nhưng Diệp Hạo còn dám làm như vậy?

Điều này nói rõ cái gì?

Nói rõ Diệp Hạo là đồ ngốc hoặc có bối cảnh cực sâu.

Người trước có khả năng sao?

Nghĩ tới đây, thị vệ lộ ra vẻ mặt bất an nồng đậm.

Ba!

Diệp Hạo quất một roi vào đầu gối thị vệ, đầu gối cứng rắn như sắt răng rắc một tiếng rồi vỡ nát, thị vệ quỳ nửa gối trên mặt đất, trên trán tràn đầy mồ hôi lạnh.

Quất liên tục mười roi cũng khiến Diệp Hạo hả giận, hắn tiện tay ném Trường Tiên qua bên cạnh Mục Nguyệt Thanh.

- Mục Nguyệt Thanh, chúng ta xem như đã kết cừu oán.

Lúc này, Vô Danh nhìn Mục Nguyệt, lạnh lùng lên tiếng.

- Ngươi là ai?

Mục Nguyệt Thanh cũng ý thức được hai vị trước mắt không phải người bình thường.

- Nam nhân ta.

Mục Nguyệt Thanh vừa dứt lời, Hạ Tử Y đồng hành cùng một lão giả đi đến.

- Hạ Tử Y.

Sắc mặt Mục Nguyệt Thanh đại biến .

Hạ Tử Y lấp lóe mấy cái xuất hiện bên cạnh Vô Danh, trong mắt lộ ra thương tiếc nồng đậm nói

- Đau không?

Vô Danh có chút không thích ứng, nhẹ nhàng lui nửa bước nói

- Không có việc gì.

Hạ Tử Y lại lấy ra một cái bình ngọc đổ ra một khỏa Tiên Đan.

Lúc mọi người thấy viên Tiên Đan, sắc mặt trở nên rất đặc sắc.

Bởi vì viên Tiên Đan có từng đạo hoa văn.

Đan Văn.

Cực Phẩm Tiên Đan!

- Một chút vết thương nhỏ thôi, không cần dùng đâu

Vô Danh vừa dứt lời, Hạ Tử Y lại đưa Tiên Đan đến bên miệng hắn

- Ăn đi.

Vô Danh chần chờ một chút vẫn nuốt Tiên Đan xuống.

Thấy Vô Danh nuốt Tiên Đan vào, Hạ Tử Y cao ngạo đi về phía Mục Nguyệt Thanh, đồng thời trong tay nàng xuất hiện một chuôi đoản kiếm chảy xuôi theo Nguyệt Hoa.

- Nam nhân ta không chấp nhặt với ngươi, không có nghĩa ta cũng như vậy.

Mục Nguyệt Thanh khẽ động tâm thần, Trường Tiên trên mặt đất xuất hiện trong tay

- Hạ Tử Y, ngươi tưởng ta sợ ngươi sao?

- Đánh đi.

Hạ Tử Y nháy mắt hóa thành chín đạo tàn ảnh chia làm 9 hướng tiến công Mục Nguyệt Thanh.

- Điêu trùng tiểu kỹ.

Mục Nguyệt Thanh cấp tốc nắm lấy Trường Tiên đảo qua một vòng hóa thành một đầu Du Long, Du Long lượn vòng bảo vệ thân thể Mục Nguyệt Thanh.

Ầm!

Ầm!

Ầm!

Chín đạo thân ảnh đồng thời công kích lên người Du Long.

Đầu Du Long chỉ giữ vững được nửa cái hô hấp liền tuyên cáo bể nát.

Ngay lúc phá toái, một đầu Trường Tiên cuốn tới thân thể Hạ Tử Y, thân thể Hạ Tử Y như Thiên Hoàng bay lên thoát ly phạm vi công kích, đoản kiếm trong tay hung hăng đâm về phía dưới.

Bông tuyết bỗng nhiên nở rộ đầy trời, nhiệt độ bốn phía điên cuồng hạ thấp.

Mục Nguyệt Thanh kinh nghi bất định nhìn bốn phía, huyết dịch toàn thân như Hỏa Sơn bộc phát, khí huyết mênh mông trùng thiên cùng cỗ hàn khí rét lạnh đến cực hạn đụng vào nhau.

- Băng Phong.

Hạ Tử Y cất cao giọng nói.

Bông tuyết nhỏ rơi xuống hóa thành dòng nước ngập trời dung hội cùng một chỗ thì ngưng kết lại.

Trong nháy mắt đã ngưng kết Mục Nguyệt Thanh thành Băng Phong.

Oanh!

Vẻn vẹn đi qua nửa cái hô hấp, hàn băng phong bế Mục Nguyệt Thanh đột nhiên xuất hiện từng đạo vết rách.

Hạ Tử Y hừ lạnh một tiếng, trong tay xuất hiện một tấm Hoàng Sắc Phù Chỉ dán lên hàn băng, mặc cho Mục Nguyệt Thanh ở trong hàn băng công kích như thế nào vẫn không làm nên chuyện gì.

- Thượng Cổ Phong Tự Phù.

Diệp Hạo khẽ giật mình nhìn Phù Chỉ mà Hạ Tử Y dán trên hàn băng, nói.

Diệp Hạo được ba vị trận đạo đại sư Mộc Nhã bồi dưỡng, nhưng ba người Mộc Nhã lấy được truyền thừa Trận Đạo không được tốt lắm, điều này khiến cho Trận Đạo của Diệp Hạo lạc hậu hơn xa Đan Đạo.

Tỉ như Hoàng Sắc Phù Chỉ trong tay Hạ Tử Y, Diệp Hạo không thể khắc hoạ ra.

- Quận Chúa.

Thị vệ nhìn thấy một màn này, hoảng sợ la lên.

Thị vệ không quen biết Vô Danh, biết Diệp Hạo, không có nghĩa hắn không quen biết Hạ Tử Y.

Thân phận Hạ Tử Y không kém hơn Mục Nguyệt Thanh, phát sinh tranh đấu giữa hai người, thế hệ trước sẽ không hỏi đến, nếu không, hai thế lực sẽ va chạm lẫn nhau.

Mục Nguyệt Thanh biệt khuất cùng nổi nóng.

Nàng rất rõ ràng Băng Phong Chi Thuật của Hạ Tử Y không thể vây khốn được nàng.

Nhưng ai bảo trong tay Hạ Tử Y có một tấm Thượng Cổ Phong Tự Phù chứ?

Bất quá không phải nàng không có biện pháp.

Một mặt dây chuyền trên cổ Mục Nguyệt Thanh đột nhiên xuất hiện một đầu Bất Tử Điểu nhảy múa uyển chuyển, hàn băng bốn phía nhanh chóng hòa tan, chưa tới nửa cái hô hấp sau, toàn bộ hàn băng đã bị hòa tan.

- Đi.

Mục Nguyệt Thanh tức giận chỉ Hạ Tử Y, nói.

Toàn thân Bất Tử Điểu chảy xuôi Hắc Sắc Hỏa Diễm vọt tới Hạ Tử Y.

- Bất Tử Điểu.

Hạ Tử Y nhìn thấy một màn này liền mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một khỏa Hạt Châu, tiếp lấy, viên Hạt Châu hóa thành một tấm lưới lớn bay tới bao phủ lấy Bất Tử Điểu, sau đó thu nhỏ lại thành một khỏa Hạt Châu, đám người có thể nhìn thấy Bất Tử Điểu không ngừng giãy dụa.

- Hạ Tử Y, ngươi chỉ có thể sử dụng pháp bảo sao?

Nhìn thấy Bất Tử Điểu bị nhốt, Mục Nguyệt Thanh tức giận nói.

- Ngươi nói giống như không cần pháp bảo, ta không phải đối thủ ngươi.

Hạ Tử Y thu viên Hạt Châu vào, lúc Hạ Tử Y còn muốn xuất thủ, lão giả đi theo Hạ Tử Y nói

- Tiểu Thư, đánh cũng đã đánh, tức giận cũng nên tiêu tan.

Bên kia, Mục Nguyệt Thanh cũng xuất hiện một lão giả.

- Tiểu Thư, dừng ở đây đi.

- Ta không cam tâm.

Mục Nguyệt Thanh dậm chân nói.

- Lão gia bảo ngươi trở về.

Lão giả nói khẽ.

- Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.

Mục Nguyệt Thanh trừng Hạ Tử Y một cái rồi xoay người rời đi.

Lão giả lườm Diệp Hạo một cái, nói

- Diệp công tử ra tay có độc ác quá không?

- Cùng tiểu thư ngang ngược càn rỡ nhà ngươi so sánh, ta lại không tính là gì.

Diệp Hạo nhàn nhạt nói ra

- Còn nữa, đi ra khỏi nhà nên điệu thấp một chút mới tốt, có một ít người mặc kệ ngươi có phải Quận Chúa không?

- Ngươi đang cảnh cáo Quận Chúa nhà ta sao?

Lão giả lóe lên ánh mắt nguy hiểm.

Lão giả nhìn thấy Mục Nguyệt Thanh lớn lên từ nhỏ, bởi vậy hắn không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ nàng.

- Tùy ngươi lý giải.

Diệp Hạo nhún vai một cái, nói.

- Ta đành phải thay mặt lão gia nhà ngươi giáo huấn một tên gia hỏa không biết trời cao đất rộng.

Lão giả vừa dứt lời, đại thủ giống như màn trời bao la rủ xuống Diệp Hạo.

Bạn cần đăng nhập để bình luận